Cố Ưu Mặc là tượng đài tướng quân đương thời, một thương của ông quét ra ắt phải có binh sĩ Bắc Việt bỏ mạng, cuốn lên một mảnh máu bắn tung tóe.
Ông ấy ngẩng đầu gầm lên một tiếng khiến vô số quân địch đang vây giết xung quanh phải lạnh dọc sống lưng.
Cố Ưu Mặc ngưng tự huyền khí toàn thân, chỉ với một đường thương chém xuống đã tạo ra một vết nứt dài hơn trăm mét kéo tới cổng thành, mà vô số binh sĩ Bắc Việt ở hai bên cũng lũ lượt đổ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
Ông lập tức nhân cơ hội này vận chuyển sức mạnh, trong chớp mắt đã dịch chuyển tới trước cổng thành, sau đó hung hăng đâm trường thương xuống đất, định dùng sức mạnh cánh tay mở ra cánh cửa khổng lồ này.
Bởi vì cổng thành của Huyền Lạc quan được chế tạo từ sắt tinh chế quý hiếm, trọng lượng đạt tới gần mười tấn, cho dù là Cố Ưu Mặc với tu vi Địa Huyền trung kỳ muốn cưỡng chế mở nó ra cũng phải tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực.
Vì vậy chỉ khi tường thành hé mở mới có thể tiết kiệm thời gian, giảm thiểu tỷ lệ hi sinh của chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân.
“A…”
Cố Ưu Mặc há miệng gầm lên, hai tay gắt gao túm chặt lấy cổng thành, huyền khí toàn thân được thôi thúc tới cực hạn khiến cơ bắp căng phình như chực nổ tung.
“Ngăn hắn lại! Tuyệt đối không được để cổng thành thất thủ!”
Ngay sau đó, vô số binh lính Bắc Việt giống như ong vỡ tổ tràn ra từ trong thành giết tới, tận lực ngăn cản Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc căn bản cũng không để ý mà xông tới, sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn ngăn trở ông ấy, ông ấy chỉ có thể cố gắng hết sức để mở cửa thành.
Cạch!
Cửa thành rốt cuộc cũng xê dịch một chút, phát ra tiếng cạch cạch nặng nề khiến rất nhiều bụi bặm từ trên cửa thành rơi ào ào xuống.
“Ngăn hắn ta lại!”
Vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc đều lớn tiếng rống lên, không ngừng xông tới, muốn ngăn cản Cố Ưu Mặc.
Khi những sĩ tốt Bắc Việt quốc này sắp đến phía sau Cố Ưu Mặc, Cố Ưu Mặc kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khí thế tu vi Địa Huyền trung kỳ giống như sóng biển hướng về phía sau sĩ tốt Bắc Việt quốc xông tới.
Phịch!
Trong chớp mắt, những sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn xông tới ngăn cản Cố Ưu Mặc hoảng sợ đến cực điểm, trực tiếp bị lật xuống đất, không còn chút khí thế.
Ngay sau đó, Cố Ưu Mặc thì toàn tâm toàn ý vận dụng tu vi, dùng sức muốn mở cửa thành.
Rốt cục, sau khi cửa thành bị mở ra một khe hở, Cố Ưu Mặc sử dụng khí lực mạnh hơn, hai tay ông ấy đặt ở hai bên cửa thành hét lên: “Mở cho ta!”
Cạch!
Không có gì ngoài ý muốn, cửa thành Huyền Lạc Quan chậm rãi bị mở ra, sau đó Cố Ưu Mặc hung hăng đạp hai cước, đem cửa thành đạp về hai bên.
“Chúng tướng sĩ, theo bổn soái giết vào Huyền Lạc Quan”.
Sau đó, Cố Ưu Mặc rút trường thương cắm trên mặt đất lên, giơ thương chỉ vào bên trong Huyền Lạc Quan, vận chuyển huyền khí lớn tiếng quát.
Vừa vặn giờ khắc này, 3 vạn đại quân Huyết Xích dưới sự dẫn dắt cửa Cố Thiên Mệnh đã đến dưới cửa thành Huyền Lạc Quan.
“Là nguyên soái!”
Tướng sĩ Huyết Xích xông lên giết ở phía trước, lập tức nhận ra thân phận Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp đỏ trong đám sĩ tốt Bắc Việt quốc, kích động vạn phần lớn tiếng hô lên.
Trên tường thành, thủ tướng Âu Bác Xuyên nghe được động tĩnh dưới tường thành, hoảng sợ không thôi có chút hít thở khó khăn, tức giận mắng: “Hỗn đản! Lập tức phái người chặn cửa thành, tuyệt đối không thể để bọn họ dễ dàng công thành”.
Âu Bác Xuyên căn bản không ngờ Cố Ưu Mặc thân là nguyên soái lại ẩn núp bên trong Huyền Lạc Quan, nhân cơ hội mở cửa thành.
“Nếu như còn không đi ra, Huyền Lạc Quan thật sự sẽ thất thủ... nhanh lên!”
Ông ta nín thở nắm chặt nắm đấm, không khỏi nhìn hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.
Giờ khắc này, dưới tường thành Huyền Lạc Quan.
Bộ binh Huyết Xích quân dùng thuẫn bài chắn ở hàng đầu tiên, ngăn cản đất đá từ trên tường thành lăn xuống cùng cung tiễn bắn tới, vì vô số tướng sĩ Huyết Xích quân mở ra một con đường máu.
“Giết!”
Cố Thiên Mệnh tay cầm trường thương, chỉ thẳng vào Huyền Lạc Quan, lớn tiếng quát.
Ầm ầm ầm...
Trong một khắc, đại quân Huyết Xích liền trật tự hướng lên cửa thành Huyền Lạc Quan mà xông tới.
“Giết! Giết...”
Tiếng kêu giết uy thế mãnh liệt bao phủ bầu trời và mặt đất trong và ngoài Huyền Lạc Quan, làm cho vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, đang lúc Huyết Xích quân muốn xông vào Huyền Lạc Quan, mặt đất không khỏi run rẩy.
Thình thịch!
Đừng đạo âm thanh thật lớn từ hai bên tường thành Huyền Lạc Quan vang lên.
Đám người Cố Thiên Mệnh nhao nhao phát hiện tình huống này, lập tức quay đầu nhìn về hai bên, liền thấy trên mặt đất cát vàng bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, thế nhưng lại mở ra rất nhiều lỗ hổng lớn.
Danh Sách Chương: