Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, không màng tới sự có mặt của đám nha hoàn, hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng: “Giữa chúng ta không cần đặt nặng những nghi thức này, ngược lại còn trở nên xa cách nữa”.

Mày mắt Lý Sương Nhi tỏa ra ý cười, gò má trắng nõn như nhiễm ráng chiều, thẹn thùng gật đầu.

Nhìn giai nhân trước mặt, Cố Thiên Mệnh nhịn không được vươn tay vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt từ thân thể yêu kiều của nàng, đáy lòng cảm thấy một trận bình yên thoải mái.

“Đi dạo cùng ta nhé?”, Cố Thiên Mệnh kéo tay Lý Sương Nhi, rũ mi nhìn xuống gương mặt nàng, dịu giọng hỏi.

Lý Sương Nhi ngại ngùng cắn môi, gật đầu đồng ý.

Hai bóng người màu trắng thong dong tản bộ khắp khuôn viên của Lý gia, tạo nên một khung cảnh thật yên bình ấm áp. Nha hoàn và thị vệ trên dưới Lý gia nhìn một màn này đều tự đáy lòng chúc phúc cho họ và cảm thấy tự hào.

Thiên Vũ Hầu như mặt trời ban trưa lại là cô gia của Lý gia họ, cùng tiểu thư là một cặp trời sinh. Nói ra đều tăng thêm vài phần thể diện, chắc chắn phải khiến những kẻ khác ghen tị.

Hoàng hôn dần buông, tô lên vạn vật một tầng ánh sáng đỏ như máu.

Khoảng thời gian hai người bầu bạn luôn trôi qua nhanh đến vậy, chẳng mấy chốc sắc trời dần trở nên tối tăm, tựa như phủ một tấm sa mỏng lên toàn bộ mảnh đất này.

“Sương Nhi, nàng có tâm sự gì sao? Hay là nghỉ ngơi chưa tốt? Ta cảm thấy tinh thần nàng có chút rã rời đó”, Cố Thiên Mệnh nắm lấy đôi tay của Lý Sương Nhi, sau đó nhẹ nhàng vén lên sợi tóc xõa xuống bên thái dương nàng, lo âu hỏi.

Lý Sương Nhi mím môi đỏ mọng, chỉ lắc đầu, bày tỏ bản thân không sao, hắn không cần lo lắng cho nàng.

"Ừm, vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ rồi, nàng thấy thế nào?”, hắn rất hưởng thụ bầu không khí khoan khoái và thanh bình khi ở chung với Lý Sương Nhi.

Lý Sương Nhi xấu hổ cúi gằm mặt, dùng đuôi mắt liếc Cố Thiên Mệnh đang cực kỳ nghiêm túc kia, sau đó cười khẽ gật đầu, trong mắt dâng lên nhàn nhạt vui mừng.

“Vậy ta trở về trước đây, nàng sớm chút nghỉ ngơi đi”.

Nói xong, Cố Thiên Mệnh từ từ cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên vầng trán no đầy của Lý Sương Nhi, mềm mại như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Hai má Lý Sương Nhi ngay tức khắc đỏ hây hây, xinh tươi quyến rũ như cánh hoa hồng chớm nở.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú gượng gạo của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh chậm rãi rời khỏi Lý gia, chỉ để lại một bóng lưng tuấn lãng phiêu dật màu trắng.

Nhìn phương hướng rời đi của Cố Thiên Mệnh, bàn tay non mềm của Lý Sương Nhi sờ lên chiếc trán trơn bóng của mình, dường như còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cánh môi hắn vừa rồi, không kìm được mà nhoẻn miệng cười khiến trăm hoa thất sắc.

Tin tức quân thượng phong Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh thành Thiên Vũ Hầu khiến kinh thành và toàn bộ Thiên Phong Quốc như bí lật tung.

Và một tin tức khiến lòng người chấn động khác cũng ập tới ngay sau đó, nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc sẽ chính thức cưới rước Vĩnh An công chúa vào cuối tháng này.

Có lẽ trong những ngày tới, chỉ có đình viện của Cố Thiên Mệnh là có vài phần thanh tịnh thôi!

Hôm nay, từ sớm tinh mơ Hàn Ngụy đã đưa vài xe ngựa chở đầy rượu ngon tới Cố gia, chuyển thẳng tới trong sân của Cố Thiên Mệnh, đặt bên cạnh ông lão điên.

Hôm qua khi hắn ta trở lại đã khiến toàn bộ Hàn gia chấn động, bởi… cánh tay trái của Hàn Ngụy đã không còn, trống rỗng khiến người ta đau tới xé lòng. Chỉ vì một loạt sự kiện của Cố gia khiến tin tức hắn ta chặt tay bị đè ép xuống.

Lúc đầu mấy người ông cụ Hàn còn muốn liều cái mạng già tìm Cố Thiên Mệnh gây rắc rối, muốn hỏi hắn tại sao lại biến Hàn Ngụy thành dáng vẻ này, nhưng đều bị Hàn Ngụy ngăn lại.

Theo như lời Hàn Ngụy nói, việc này không thể trách Cố Thiên Mệnh, mà là do lỗi của chính mình. Nếu bản thân sớm hiểu chuyện hơn một chút cũng sẽ không đến phải mức sử dụng loại phương pháp này để hắn hiểu ra sự hiểm ác của thế gian.

Nhìn sự trưởng thành của Hàn Ngụy, ông cụ Hàn nước mắt đầy mặt, kêu to Hàn gia có người thừa kế rồi.

Sau đó, Hàn Ngụy tuyên bố muốn dốc lòng tu luyện, hy vọng toàn bộ Hàn gia sẽ ngừng kiểm soát tự do ra vào của hắn, đối với điều này, tất cả đều nhất trí tán thành, không có bất kỳ tiếng phản đối nào.

"Sư tôn, đây đều là rượu ngon Hàn gia ta cất giấu nhiều năm, đệ tử đã đem toàn bộ tới đây rồi, tổng cộng một trăm hai mươi vò”.

Có lẽ trong mắt Hàn Ngụy, ông lão điên chỉ là một lão ăn mày bình thường tới cực điểm, nhưng nếu Cố Thiên Mệnh đã kêu hắn đi theo ông, vậy mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy.

Vì vậy, cho dù Hàn Ngụy có không coi trọng ông lão điên tới đâu, cũng chỉ có thể bày ra sự cung kính. Đây là những gì hắn ta đã rèn giũa ra trong vài tháng qua, tất cả cảm xúc chỉ có thể giấu kín dưới đáy lòng, không thể biểu hiện ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK