Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng đang có mặt, vẫn lên ra vẻ một chút. Mặc dù nàng ấy kể từ bây giờ chính là một thành viên của Cố gia, nhưng tốt xấu gì cũng là công chúa của Thiên Phong quốc, ông cụ Cố cũng phải cho nàng vài phần thể diện.

Lời tuy nói là vậy nhưng Cố Thiên Mệnh chỉ lộ mặt tại hôn lễ liền lặn tăm, thực sự khiến ông cụ tức giận không nhẹ.

Bây giờ Vĩnh An công chúa đều đã gả vào cửa Cố gia, theo lý mà nói cũng phải tới chúc rượu kính trà, nhưng hắn vẫn như cũ khiến ông phải tự mình phái người tới mời.

“Thằng nhóc thối, cánh cứng rồi, ngày nào đó phải đánh nó một trận tơi bời mới được”, ông cụ Cố vừa cưng chiều vừa nghiêm nghị thấp giọng mắng một câu, khiến Cố Ưu Mặc cùng Mạc Diệu Lăng đều không kìm được vẽ ra ý cười thỏa mãn.

Theo đó một trận tiếng bước chân vững vàng cũng truyền tới, bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đã thấp thoáng trước cửa.

“Ông nội, nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng nghe được tiếng mắng mỏ của ông cụ Cố, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ trong lòng một tiếng, sau đó tiến lên khẽ hành lễ: “Công chúa”.

“Hừ! Thằng nhóc chết tiệt, cháu cũng biết đường tới đây sao!”, ông cụ Cố hất nhẹ bộ râu trắng như cước, giả vờ tức giận mắng.

"...", Cố Thiên Mệnh thực sự không còn cách nào với ông cụ Cố, chỉ đành để mặc ông quở mắng, nhẹ giọng nói: "Ông nội à, cháu là thằng nhóc chết tiệt, vậy ông là gì ạ?"

Nghe vậy Cố Ưu Mặc nhịn không được trợn mắt trừng Cố Thiên Mệnh, giật giật khóe môi, cố nén không phá lên cười, mà công chúa Mạc Diệu Lăng cũng ngẩn người che mặt, che đi nụ cười mê người trên khóe môi đỏ mọng.

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng nhìn một màn này, để mặc cho ông cụ Cố và Cố Thiên Mệnh đấu võ miệng.

"Khụ…", ông cụ Cố lập tức phản ứng lại, khẽ ho hai tiếng để che đậy sự bối rối của mình. Sau đó liền hung hăng trừng Cố Thiên Mệnh, trầm giọng nói: "Thằng nhóc thối tha, ngây ra đó làm gì, còn không mau chúc rượu cho công chúa, cũng là nhị thẩm của cháu đi".

"Vâng ".

Sau đó, một nha hoàn nhanh nhẹn bê lên rượu ngon đã được chuẩn bị từ sớm đến trước mặt Cố Thiên Mệnh.

Hắn nhẹ nhàng cầm ly rượu bằng cả hai tay, đi vài bước tới gần Cố Ưu Mặc cùng Mạc Diệu Lăng, sau đó chậm rãi hạ eo, cung kính thưa: “Công chúa, sau này nếu người đã là thê tử của nhị thúc ta thì chính là nhị thẩm của ta, ly rượu này cháu trai kính người, hy vọng người có thể cùng nhị thúc ta răng long đầu bạc, hạnh phúc trọn đời”.

Mạc Diệu Lăng từ tốn đứng lên, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn Cố Thiên Mệnh, sau đó nhận lấy ly rượu từ tay hắn, hé môi đỏ một hơi uống cạn.

“Thiên Mệnh, ta có thể gọi cháu như vậy không?”, từ nay về sau Mạc Diệu Lăng biết bản thân đã là người của Cố gia, cũng không còn chút dáng vẻ uy quyền của công chúa, ấm giọng hỏi.

“Đương nhiên có thể, nhị thẩm”, trong trận chiến tại hoàng thành Nam Uyên, lúc đầu chính là dựa vào một mảnh si tình cùng sẵn sàng trả giá tất cả của nàng ấy dành cho Cố Ưu Mặc đã khiến Cố Thiên Mệnh thầm tiếp nhận người nhị thẩm là Mạc Diệu Lăng này rồi.

Mạc Diệu Lăng mỉm cười xinh đẹp, Cố Ưu Mặc cũng rất hài lòng lộ ra nét cười. Sau đó, ông cụ Cố cùng mấy người Cố Thiên Mệnh đều cười rộ lên, bởi từ giờ trở đi họ chính là người một nhà.

“Vậy ngược lại là ta được thơm lây từ Thiên Mệnh rồi, cháu thế nhưng là thiên tài cái thế, là Thiên Vũ Hầu được vô số người sùng kính. Sau này ta là nhị thẩm của Thiên Vũ Hầu, người người phải ghen tị đó”.

Đôi tay trắng nõn của Mạc Diệu Lăng đặt hờ trên eo liễu, cười lên trong trẻo nói với Cố Thiên Mệnh.

“Diệu Lăng, đừng tâng bốc thằng nhóc thối này nữa, nếu không nó bay lên mây không biết chừng. Đợi lát nữa ta sẽ nói cho nàng biết những chuyện vô sỉ mà nó đã làm ra từ nhỏ tới lớn, bây giờ nghĩ lại cũng đã thấy đầu có chút choáng váng rồi”.

Cố Ưu Mặc ném cho Cố Thiên Mệnh một cái trợn trắng mắt, dường như vì Mạc Diệu Lăng khen ngợi hắn mà có chút ghen tuông, vội vã bán đứng Cố Thiên Mệnh, lớn tiếng nói chen vào.

Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc, khóe miệng không khỏi giật giật, thầm che trán, thực sự không biết nên nói gì với nhị thúc nhà mình nữa đây.

“Ha ha ha…”, ông cụ Cố hôm nay quả thực vô cùng vui vẻ, đã nhiều năm ông chưa từng phá lên cười sảng khoái như vậy. Quan trọng là có lẽ năm sau ông liền có thể bế cháu trai, đến lúc đó không phải là một chuyện tốt đẹp của đời người sao.

Nghĩ đến đây, nụ cười của ông của thêm rạng rỡ, miệng đã gần kéo tới sau mang tai, tiếng cười truyền đến mọi ngóc ngách Cố phủ, khiến bầu không khí nơi đây tràn ngập hòa thuận cùng ấm áp.

Thấy ông nội và nhị thúc đều cười vui mừng như ý, Cố Thiên Mệnh cũng nở một nụ cười thỏa mãn.

Cố gia hắn đã vượt qua giai đoạn gian nan nhất, và tương lai sẽ phát triển theo hướng ngày càng tốt hơn. Do đó, hắn cũng nhẹ nhõm mừng vui.

Đột nhiên khi Cố Thiên Mệnh và những người khác đang trò chuyện vui vẻ ở đại sảnh, thì từng trận sột soạt khẽ khàng truyền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK