Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làn gió nhẹ lướt qua lọn tóc rũ xuống thái dương Cố Thiên Mệnh, khơi dậy một tia u sầu trong lòng hắn, cả màn đêm u ám cũng khẽ run run.

“Hơi thở linh hồn của Yến Hàn càng lúc càng yếu rồi, xem ra không thể trì hoãn thêm nữa”, Cố Thiên Mệnh cảm nhận được một sợi linh hồn bổn mệnh kia của Yến Hàn, sự ngưng trọng trong mắt càng thêm thâm trầm.

Hắn cân nhắc một lúc liền không suy nghĩ nhiều nữa, lại tiếp tục cùng ông lão điên uống rượu, cảm nhận sự êm dịu như đang vuốt ve của làn gió nhẹ cùng một phần tĩnh mịch.

“Tại sao người như ông ta lại yêu rượu như mạng đến vậy? Đúng là kỳ quái”, Cố Thiên Mệnh không chút giấu diếm đánh giá ông lão điên, tự hỏi.

Đêm càng lúc càng sâu, dường như đè ép tới mức khiến rất nhiều người phải nghẹt thở.

Sứ thần các nước đêm nay đã định sẵn là chẳng thể vào giấc, bởi vị cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong hư thực trong lời đồn kia thực sự tồn tại. Cơn sóng ngầm này lặng lẽ dâng trào tới mọi nơi trên Bách Quốc Chi Địa.

Tuy nhiên Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên- hai nhân vật ở trung tâm cơn bão lại chẳng hề đoái hoài tới điểm này, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, đất trời mơ màng thức giấc, một tia sáng dịu nhẹ chiếu xuống thế gian.

Cố Ưu Mặc mặt mày hớn hở tay trong tay cùng Mạc Diệu Lăng đến đại sảnh Cố gia, hai người cung kính hành lễ dâng trà cho ông cụ Cố: “Phụ thân, mời người dùng trà!”

Trên gò má phấn hồng của Mạc Diệu Lăng hôm nay nhiều thêm vài phần quyến rũ sắc sảo, ba nghìn sợi tóc được quấn gọn lại bằng một cây trâm, càng lộ ra khí chất cao quý tao nhã.

“Được, ha ha ha”, ông cụ Cố vô cùng hài lòng uống cạn chén trà mà Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cùng nhau dâng lên, tươi cười đầy mặt.

Lúc này, Cố Thiên Mệnh cũng đã tới được đại sảnh, một thân áo trắng tinh xảo như tuyết khẽ đung đưa trong gió.

“Thiên Mệnh tới rồi”, ánh mắt ông cụ Cố và mấy người Cố Ưu Mặc đều đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh.

“Ông nội, nhị thúc, nhị thẩm”, Cố Thiên Mệnh khẽ chắp tay chào.

Mấy người ông cụ Cố gật đầu chấp nhận lời chào hỏi này của hắn.

“Hôm nay cháu phải rời khỏi kinh thành, đặc biệt tới đây nói với mọi người một tiếng”, Cố Thiên Mệnh ôm quyền thưa.

“Xuất thành? Cháu muốn đi đâu?”, cõi lòng ông cụ Cố không kìm được nặng trịch, có chút lo âu hỏi.

Cố Ưu Mặc cùng Mạc Diệu Lăng cũng quay đầu nhìn sang, trong ánh mắt chăm chăm nhìn Cố Thiên Mệnh pha lẫn một tia lo âu.

“Cháu muốn tới Mạch Dương quốc một chuyến”, hắn biết mọi người đều lo lắng cho sự an toàn của mình, nhưng hắn lại không thể không tới Mạch Dương quốc.

“Cái gì!”, ông cụ Cố đứng phắt dậy từ trên ghế, cau mày thật chặt.

Cố Ưu Mặc cũng bất giác thả tay Mạc Diệu Lăng, đi về phía Cố Thiên Mệnh vài bước, nghiêm giọng nói: “Thằng nhóc thối, cháu tới Mạch Dương quốc làm cái gì? Nơi đó không giống như Thiên Phong quốc ta, là hoàng triều cấp cao chân chính, là đầm nước rất sâu”.

“Cháu biết Mạch Dương quốc không đơn giản, nguy hiểm trùng trùng, nhưng cháu không thể không đi”, thấy Cố Ưu Mặc và ông cụ Cố sốt ruột như vậy, trái tim Cố Thiên Mệnh như được một dòng nước ấm áp bao bọc lấy, ôn tồn nói: “Mọi người yên tâm, cháu tự có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chặp, sau đó rơi vào trầm mặc, ông biết cháu trai của mình khôn lớn rồi, có rất nhiều chuyện phải đi làm. Do đó, ông sẽ hỏi hắn tới Mạch Dương quốc làm gì, chỉ nói súc tích: “Mọi chuyện, phải cẩn thận”.

“Vâng, cháu biết rồi”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp.

“Thằng nhóc thối, ông đây không an tâm về cháu nên sẽ đi cùng”, Cố Ưu Mặc vẫn không yên lòng về Cố Thiên Mệnh, định đồng hành cùng hắn, cũng bảo đảm hơn.

"Nhị thúc, người vừa cùng nhị thẩm thành hôn, phải bầu bạn bên thẩm ấy thật tốt mới là trọng trách của thúc. Cháu tới Mạch Dương quốc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, thúc yên tâm đi. Hơn nữa, có Thanh Phong đi cùng, mọi người đừng lo lắng nữa!”

Cố Thiên Mệnh nhếch miệng mỉm cười.

“Tiền… tiền bối cũng sẽ đi cùng cháu tới Mạch Dương quốc?”, Cố Ưu Mặc nghi ngở hỏi lại.

"Đương nhiên”, Cố Thiên Mệnh không yên tâm để ông lão điên ở lại Cố gia, nếu không có bản thân trấn giữ, ngộ lỡ có người chọc giận ông ta khiến ông ta nổi cơn điên khùng, thì toàn bộ Thiên Phong quốc sẽ biến mất khỏi thế gian này mất.

Vì vậy, hắn định đưa ông ta đi cùng, một là để ông ta ra oai dọa dẫm một vài tên trộm, bản thân đỡ phải phí sức ra tay, hai là để phòng trường hợp ông ta phát điên.

“Nếu đã có tiền bối đi cùng, vậy thì được thôi! Nhưng bản thân thằng nhóc cháu phải cẩn thận một chút, nghe thấy chưa?”, Cố Ưu Mặc tiến lên vỗ vỗ bờ vai Cố Thiên Mệnh, trịnh trọng căn dặn.

“Vâng”, Cố Thiên Mệnh cười đáp.

Mạc Diệu Lăng ở một bên cũng không nhịn được lo âu: “Thiên Mệnh, an toàn là trên hết, sớm ngày trở về”.

“Đa tạ nhị thẩm quan tâm, Thiên Mệnh hiểu rồi”.

Cố Thiên Mệnh có thể nghe ra được Mạc Diệu Lăng thực sự lo lắng cho mình, lập tức nhìn sang đáp.

Vì vậy dưới cái nhìn chăm chăm của mấy người ông cụ Cố, hai người Cố Thiên Mệnh nhanh chóng rời khỏi Cố gia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK