Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân doanh, Thành Vân Liễu

“Khởi bẩm tướng quân, hiện giờ trấn quốc nguyên soái lãnh binh lui về khu Diệp thành”, một tướng sĩ đứng trước người Cố Thiên Mệnh, khom người ôm quyền nói.

Cố Thiên Mệnh khoát tay áo khẽ nói: “Bổn tướng biết rồi, lui ra đi!”

Sau đó, Cố Thiên Mệnh cúi đầu nhìn bản đồ Bắc Việt quốc đặt trên bàn, đem ánh mắt ngưng tụ ở vị trí khu Diệp Thành trên bản đồ.

Khu Diệp Thành cách Thành Vân Liễu có chút xa, chung quanh Diệp Thành toàn bộ đều là núi non gồ ghề cùng rừng sâu, cực kỳ thích hợp để đánh mai phục.

Có điều, ở địa giới Bắc Việt quốc này có chút không ổn. Bởi vì Bắc Việt quốc có thể không ngừng điều binh từ các nơi khác đến, đủ để tiêu hao và diệt trừ các tướng sĩ Huyết Xích quân.

“Nhị thúc đây là có ý gì? Tại sao phải tới Diệp Thành?”, Cố Thiên Mệnh không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Nhị thúc tuyệt đối không có khả năng vì hoảng loạn mà rút lui, nhất định là có thâm ý”.

Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gõ bàn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm trang tự hỏi Cố Ưu Mặc có ý đồ gì.

Thật lâu sau, Lăng Giai Kiệt từ bên ngoài trực tiếp bước tới, vọt vào với tốc độ cực nhanh.

“Tướng quân, tướng quân, phía trước truyền đến mật báo”, Lăng Giai Kiệt lấy từ trong ngực ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho Cố Thiên Mệnh.

“Ồ”, Cố Thiên Mệnh nhận lấy mật báo rồi vội vàng cúi đầu đọc.

Trên mật báo viết mấy dòng chữ: “Tiểu tử thúi, còn nhớ thiên kim tiểu thư Hộ bộ thượng thư nhà họ Diệp chứ? Lúc trước cháu có ăn trộm bộ đồ màu đỏ của nàng ta, sau đó đi bán với một cái giá cực tốt”.

Trên tờ giấy chỉ viết hai câu này, khiến Cố Thiên Mệnh ngây ngẩn cả người.

Lăng Giai Kiệt liếc mắt, cũng nhìn thấy những gì viết trong mật báo, trực tiếp giật mình, hoàn toàn không hiểu có nghĩa là gì.

“Hộ bộ thượng thư, không phải họ Phạm sao? Sao lại biến thành Diệp tiểu thư rồi?”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu mày nhìn từng hàng chữ trên mật báo, trong lòng suy tư lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, lúc trước khi kí ức bị phong bế, đồ trộm được căn bản cũng không phải là quần áo bên người”.

“Quần áo bên người màu đỏ...”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi khép hai mắt lại, trong đầu không khỏi nghĩ đến hình ảnh Cố Ưu Mặc dạy hắn nhiều năm về trước: “Màu đỏ...”

Hình ảnh trong kí ức:

“Nhị thúc, vì sao khôi giáp của thúc lại là màu đỏ?”, một thiếu niên tương đối ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn một người trưởng thành anh tuấn, hỏi.

“Màu đỏ, tượng trưng cho sát phạt và thắng lợi, màu sắc của lá cờ công sát Cố gia ta, nó mang theo huy hoàng của Cố gia”, người đàn ông trung niên trả lời.

“Ồ, Nhị Thúc, cháu vừa mới trộm được một chiếc váy màu đỏ của Phạm tiểu thư, có phải cũng tượng trung cho thắng lợi huy hoàng của Cố gia ta không?”, thiếu niên rất đứng đắn mở miệng hỏi.

“Tiểu tử ngươi nói cái gì? Ăn cắp quần áo của Phạm tiêu thư? Thiên kim tiểu thư của Hộ bộ thượng thư Phạm đại nhân?”, uy nghiêm của người đàn ông trung niên giờ khắc này trong nháy mắt tan biến, trực tiếp trừng lớn mắt hổ nhìn chằm chằm thiếu niên, khóe miệng không khỏi giật giật.

“Đúng vậy! Có người nói váy đỏ của Phạm tiểu thư rất đẹp, cháu liền nhịn không được lén vào đó ăn trộm”. Thiếu niên tựa hồ còn không ý thức được gì, cười nói, nhìn rất vui vẻ.

“Váy đâu?”, người trung niên hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

“Bán rồi, cháu còn kiếm được một khoản cực lớn, hắc hắc”, thiếu niên vuốt đầu, rất tự hào bĩu môi, nụ cười như gió xuân làm hư không ngưng tụ: “Nhị thúc, cháu đây có tính là vì Cố gia chúng ta tranh quang không?”

“Tranh quang?”, khóe miệng người trung niên hung hăng co rút, sau đó trực tiếp chậm rãi đi về hướng người thiếu niên, hung tợn tức giận mắng: “Lão tử hôm nay đánh cho mông ngươi khai quang, ngươi còn đòi tranh quang cho Cố gia ta?”

“Nhị thúc, cháu đã lớn như vậy, còn đánh cháu à?”

“Nhị thúc, dừng lại, đau quá... cháu sai rồi... dừng lại đi mà”.

“Nhị thúc...”

Từng cảnh tượng không khỏi hiện lên trong đầu Cố Thiên Mệnh.

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Mệnh nhịn không được lộ ra một tia cười khổ, hắn thật sự là không muốn nhớ tới chuyện trước kia mình đã làm.

Mà ở thời điểm quan trọng hiện tại, Cố Ưu Mặc lại truyền một tin tức như vậy, khẳng định là bao hàm thâm ý khác.

“Màu đỏ... tượng trưng cho sát phạt và tấn công. Rõ ràng là Phạm tiểu thư lại biến thành Diệp tiểu thư? Năm đó trộm váy, lại biến thành quần áo bên người? Hung hăng kiếm được một khoản lớn”.

Cố Thiên Mệnh cúi đầu tự hỏi, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại từng câu nói trước đó.

Một lúc lâu sau, Cố Thiên Mệnh đột nhiên nâng mắt lên, bắn ra một đạo tinh quang, lẩm bẩm nói: “Diệp Thành, có nội ứng, công sát, tất thắng”.

“Nhị thúc, dùng loại chuyện này làm mật ngữ, cũng may mà cháu còn nhớ rõ”, Cố Thiên Mệnh có chút bất đắc dĩ nổi lên một nụ cười khổ, lẩm bẩm trong lòng.

Hiện tại bọn họ đang ở Bắc Việt quốc, nguy hiểm trùng trùng, các cửa ải đều có trọng binh canh gác, thậm chí ngay cả bên cạnh cũng có khả năng có thám tử của địch. Bởi vậy, Cố Ưu Mặc vì không tiết lộ quân tình, chỉ có thể dùng phương thức này truyền đạt cho Cố Thiên Mệnh biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK