Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn không mau tỉnh lại!”, Cố Thiên Mệnh mạnh bạo gõ xuống đỉnh đầu Yến Hàn, độ một hơi huyền khí của mình cho hắn ta, đánh thức Yến Hàn từ trong cơn mê mang sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, thân thể đông cứng của Yến Hàn mới khôi phục lại một chút hơi ấm, Cố Thiên Mệnh đã trả lại một tia linh hồn bổn mệnh cho hắn ta, giúp linh hồn lung lay sắp đổ trong thân thể hắn ta ổn định lại.

“Khụ…”, theo sự động đậy khẽ khàng nơi ngón tay, Yến Hàn cũng chậm chạp nâng mí mắt, không còn hơi sức ho nhẹ một tiếng.

Cùng với sự gia tăng huyền khí mà mình truyền sang cho Yến Hàn, sắc mặt của Cố Thiên Mệnh cũng hơi tái đi. Yến Hàn, người vốn bị khí lạnh bao bọc toàn thân cũng dần dần hồi phục lại, gương mặt cũng dần trở nên hồng hào.

"Chủ thượng”, khi hắn ta mở ra hai mắt liền thấy được Cố Thiên Mệnh trước mặt, thì thào một tiếng.

Thấy Yến Hàn đã lấy lại được ý thức, Cố Thiên Mệnh mới chậm chạp rút lại ngón tay đang đặt giữa hai đầu lông mày hắn ta, sau đó đứng dậy, trầm giọng nói với vẻ mặt hơi tức giận: “Ngu xuẩn! Đạo của bản thân ngươi còn chưa vững chắc, vậy mà mơ tưởng tới việc sử dụng quỷ đạo huyết tế để đánh thức nàng ta, đúng là ngu không ai bằng!”

Cố Thiên Mệnh lúc này mới biết tại sao linh hồn của Yến Hàn suýt chút đã tan nát, thì ra hắn ta định hiến tế công pháp quỷ đạo, hòng thông qua máu tươi bổn mệnh của bản thân để độ một tia sự sống cho người phụ nữ trong quan tài băng kia.

Đáng tiếc Yến Hàn chỉ vừa bước chân lên con đường quỷ đạo, đại đạo của bản thân còn chưa đứng vững lại muốn thi triển bí pháp của quỷ đạo để đánh thức người khác.

Cuối cùng, không chỉ không thành công mà còn bị bí pháp phản phệ, xém chút khiến linh hồn sụp đổ mà chết.

“Chủ thượng, Yến Hàn cầu xin người hãy ra tay đánh thức Hoa Thường, hơi thở của nàng ấy rất yếu, có lẽ sẽ thực sự mãi mãi chìm vào giấc ngủ mất”.

Yến Hàn không còn tâm trí suy nghĩ tới việc tại sao Cố Thiên Mệnh lại xuất hiện ở đây, hắn lúc này chỉ một lòng trói chặt lên người phụ nữ trong quan tài băng, sau đó lảo đảo bò dậy từ dưới đất, rồi quỳ sụp xuống dập đầu cầu xin Cố Thiên Mệnh.

Chủ thượng?

Ánh mắt Bạch Hạo Hạ có chút ngây dại, đáy lòng lại giật nảy: tuy rằng không biết tại sao thiên kiêu vang danh Mạch Dương quốc trăm năm trước lại chỉ dừng lại ở cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ, nhưng dựa vào sự kiêu ngạo năm đó của hắn ta, sao có thể cam tâm tình nguyên phục tùng dưới chân kẻ khác?

Nỗi nghi hoặc nồng đậm quấn quýt con tim Bạch Hạo Hạ, nhưng ông ta chỉ im lặng theo dõi một màn này, lại nhìn sang cô mẫu Bạch Hoa Thường đang say ngủ trong quan tài băng mà có chút thương tâm.

Trong núi băng, cái lạnh thấu xương xuyên thẳng vào tim.

Yến Hàn quỳ xuống đất hướng về phía Cố Thiên Mệnh, cúi đầu khẩn cầu khóc thảm thiết nói: “Khẩn cầu chủ thượng ra tay, dùng thủ đoạn của người, nhất định sẽ có cách”.

Cộp... cộp... cộp...

Yến Hàn hung hăng dập đầu trên mặt đất, vẻ mong ngóng nồng đậm tràn ngập sâu bên trong mắt hắn ta.

Mấy tháng trước, khi Yến Hàn biết được Bạch Hoa Thường vì lời hứa trăm năm trước liền đem chính mình đóng băng trong quan tài băng, hắn ta liền ngơ ngẩn cả người. Sau đó, hắn nhớ lại một bóng dáng xinh đẹp sâu trong nội tâm, bóng hình ấy cứ dày vò trong tâm trí không thể nào xua đi.

Bạch Hoa Thường có thể nói là một đời kỳ nữ.

Nàng ta hi vọng ngày Yến Hàn trở về, dung nhan của mình vẫn chưa tàn phai, vẫn là vẻ khuynh thành phương hoa tuyệt đại. Nàng ta muốn dùng mặt hoàn mỹ nhất của mình để gặp lại hắn ta.

Bởi vậy, nàng ta không tiếc dùng hết tất cả các biện pháp, đem chính mình đóng băng lại, phong bế tâm mạch cùng dung nhan đảo lộn chúng sinh ấy.

“Khó...”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngẩng đầu chăm chú nhìn bóng dáng xinh đẹp như ẩn như hiện trong quan tài băng, chậm rãi lắc đầu thở dài một tiếng.

Nghe vậy, Yến Hàn cùng Bạch Hạo Hạ hai người đều khẽ run rẩy.

Những lời này ở trong tai bọn họ giống như sét đánh giữa trời quang, bởi vì Cố Thiên Mệnh nói ra một chữ ‘khó’, liền nói rõ ràng Bạch Hoa Thường vẫn còn có thể thức tỉnh, làm sao có thể làm cho Yến Hàn cùng Bạch Hạo Hạ không cảm thấy còn hi vọng đây?

“Thiên Vũ Hầu, ý của ngươi là, cô mẫu ta vẫn còn có khả năng tỉnh lại?”, Bạch Hạo Hạ không dám tin, nín thở hỏi, đôi mắt ông ta nhìn quan tài băng nổi lên suy nghĩ vô tận.

“Có thể, nhưng không đơn giản như vậy”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu, có chút ngưng trọng đáp lại.

“Cầu chủ thượng ra tay cứu giúp, Yến Hàn kiếp sau nguyện làm trâu ngựa hầu hạ chủ thượng, cầu xin người”.

Yến Hàn giống như bắt được hi vọng duy nhất, dùng sức dập đầu lớn tiếng nói với Cố Thiên Mệnh, biểu đạt ý chí kiên định khẩn cầu của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK