“Bổn tướng kêu các ngươi tới hỗ trợ gác thành là để đám người các ngươi đốt phá cướp bóc như vậy sao?”
“Đại quân Huyết Xích ta dùng máu thịt mở ra một con đường chính là để các ngươi tới thành Vân Liễu làm nhục phụ nữ sao?”
“Vốn dĩ trước khi các ngươi tới đây, thành Vân Liễu hết thảy đều chung sống hòa thuận, nhưng các ngươi vừa đến hai ngày, vậy mà chọc phá đủ thứ chuyện. Các ngươi đều đáng chết!"
Cố Thiên Mệnh lạnh lùng liếc nhìn đám quân tiếp viện, sát ý nồng đậm lan tràn bốn phương tám hướng.
Vào lúc này, toàn bộ hai nghìn quân Huyết Xích trấn giữ trong thành đều đã đến, đao sắc trong tay họ chĩa thẳng vào đám quân chi viện. Có lẽ chỉ cần một câu của Cố Thiên Mệnh, họ sẽ không màng tất cả mà chấp hành.
Cảm nhận được sát khí không hề che giấu của Cố Thiên Mệnh, Lăng Giai Kiệt không nhịn được nuốt nước bọt khan, nghe những lời này của hắn cuối cùng cũng biết mình và những người khác đã sai ở đâu.
Vì vậy, ông ta vội vã kìm nén cơn giận của mình, hít một hơi thật sâu ôm quyền nói: “Chuyện này là sơ suất của mạt tướng, mạt tướng nhất định sẽ nghiêm cấm những hành vi của sĩ tốt dưới trướng, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa”.
“Người đâu!”, Cố Thiên Mệnh căn bản không để tâm tới Lăng Giai Kiệt, mà quay đầu nhìn những người lính Huyết Xích đang đứng chờ lệnh ở một bên, hết lớn.
“Vâng!”
Các tướng sĩ Huyết Xích quân ưỡn ngực rống to, như tiếng sấm rền rã, chấn động cả khung trời.
“Bắt giữ toàn bộ những kẻ tham gia vào việc đốt phá, giết hại và lạm dụng phụ nữ lại cho bổn tướng”, Cố Thiên Mệnh quét mắt nhìn đám đông một cái, hai tay chắp hờ sau lưng, hạ lệnh: “Bất cứ kẻ nào dám chống lại liền khép vào tội phản quốc, giết tại chỗ!”
“Vâng!”
Hai nghìn tướng sĩ Huyết Xích quân khí thế ngất trời nhận lệnh.
Họ ngay lập tức triển khai bắt giữ ngay trước mặt công chúng.
“Kỳ Song tướng quân, ngài đây là muốn làm gì? Không lẽ ngài muốn vì một vài người dân của địch quốc mà ảnh hưởng tới lòng quân?”, Lăng Giai Kiệt lập tức tiến lên nửa bước, muốn ngăn cản hành động của Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh mắt lạnh nhìn tới Lăng Giai Kiệt, sau đó ngoảnh đầu nhìn về phía dân chúng đông đúc, lớn tiếng nói: “Từ giây phút Huyết Xích quân đặt chân vào thành Vân Liễu thì họ chính là con dân của Thiên Phong quốc ta. Mà các ngươi dám sỉ nhục dân chúng Thiên Phong quốc ta, xử trảm theo pháp luật”!
Ầm!
Lời này vừa dứt, dân chúng đang đứng đầy đường nam thành Vân Liễu đều rơi lệ.
“Từ giây phút Huyết Xích quân đặt chân vào thành Vân Liễu thì họ chính là con dân của Thiên Phong quốc ta!”
Câu nói của Cố Thiên Mệnh bá đạo và không cho phép nghi ngờ tới vậy, như hồi chuông ngân vang tới mọi nơi, hồi lâu không tan.
Một số người dân với thương tích đầy mình kìm lòng không đặng mà ngã ngồi xuống đất, ngẩng mặt khóc lóc thảm thiết. Bọn họ chỉ là một đám bá tánh bình thường, mỗi ngày có thể làm việc từ tảng sáng tới tối đêm đã biết tự thỏa mãn.
Nhưng trong thời buổi loạn lạc, muốn một cuộc sống an ổn lại khó khăn và xa vời tới vậy.
Giờ đây lời tuyên bố này của Cố Thiên Mệnh chẳng khác gì vươn tay đưa cho họ một chiếc ô che chở và một cảm giác thuộc về vi diệu, do đó, họ đều không kìm được rơi lệ khóc thương.
Lăng Giai Kiệt lúc này cũng cứng họng không phát ra tiếng, ông ta căn bản không thể đưa ra bất kỳ lời phản bác nào, chỉ có thể để mặc cho tướng sĩ Huyết Xích quân tóm gọn những binh sĩ Thiên Phong quốc quấy nhiễu dân chúng ngay trước mặt mình.
"Tướng quân, chúng ta sai rồi, đừng bắt ta, lần sau ta không dám nữa", trên tay một tên lính Thiên Phong quốc còn dính máu tươi đang bị tướng sĩ Huyết Xích quân túm chặt, hoảng sợ hét lớn.
"Ta là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, chiến đấu anh dũng vì quốc gia, các người không thể đối xử với ta như vậy", lại một tên lính tiếp viện khác kinh hoảng kêu gào.
"Không phải chỉ cướp bóc chút tài sản của đám tiện dân kia thôi sao, ta trả lại là được, các ngươi không thể bắt ta".
"Chúng ta vất vả một đường tới đây chi viện chỉ muốn trút bầu một chút không lẽ đều sai trái sao?"
Lần lượt từng thanh âm cất lên từ trong đám quân tiếp viện Thiên Phong quốc xung quanh, bọn họ tựa hồ chưa ý thức được bản thân sai ở đâu mà kịch liệt giãy giụa.
"Phản kháng giết theo luật!"
Hai tay Cố Thiên Mệnh khẽ siết, không chút dao động nhìn những tên lính đang vùng vẫy kia
Một lúc sau, theo mệnh lệnh của Cố Thiên Mệnh, các tướng sĩ Huyết Xích quần liền không chùn tay giết chết vài tên lính kháng cự quyết liệt, khiến toàn trường ngạt thở.
"Bắt tên phó tướng viện quân bao che những hành vi này lại cho bổn tướng!"
Sau đó Cố Thiên Mệnh nhớ tới sự việc này là do một tên phó tướng trong đám viện binh này che đậy, lập tức ra lệnh.
"Vâng!"
Danh Sách Chương: