Huyền khí bao trùm hai chân Cố Ưu Mặc, là vì không để tạp chất trong không khí ảnh hưởng đến quá trình khôi phục.
Cố Thiên Mệnh nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó liền đem thuốc mở đã chuẩn bị sẵn bôi lên hai chân Cố Ưu Mặc, hơn nữa còn dùng băng màu trắng quấn quanh.
Bất tri bất giác, bầu trời đã mông lung tỉnh dậy, một chùm quang mang ấm áp yếu ớt chiếu vào lầu các.
Hôm nay, trong thâm viện của Cố Ưu Mặc, thiếu đi một tia bi thương, nhiều thêm một phần vui vẻ.
Sắc mặt Cố Thiên Mệnh vẫn có chút trắng bệch, có điều vẫn tốt hơn so với tối qua. Mà Cố Ưu Mặc thì đang ngồi trên xe lăn, diện mạo tinh thần đã thay đổi hoàn toàn, một tia kích động kia vẫn chưa từng tản đi giữa hai hàng lông mày.
“Nhị thúc, những ngày kế tiếp, phải chờ huyết nhục hoàn toàn tái tạo, cháu sẽ định kỳ tới đây thay thuốc cho thúc”, Cố Thiên Mệnh bình thản nói: “Nếu như khôi phục tốt, trong ba tháng có thể hoàn toàn khôi phục”.
“Nhóc con”, Cố Ưu Mặc cực kì nghiêm túc gọi Cố Thiên Mệnh.
“Dạ?”, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc nhìn nhau.
“Lần này, là Nhị thúc nợ ngươi, đa tạ”, Cố Ưu Mặc trịnh trọng mím môi nói.
Nghe thấy lời này, Cố Thiên Mệnh không khỏi hơi sửng sốt. Sau đó khẽ cười nói: “Người một nhà, không nói những thứ này. Hơn nữa, ngày sau cháu còn cần Nhị thúc làm chỗ dựa, bằng không cháu gây ra chuyện biết tìm ai”.
“Tiểu tử này”, đáy lòng Cố Ưu Mặc trong nháy mắt chảy một dòng ấm áp, chỉ vào Cố Thiên Mệnh khẽ cười mắng.
Cố Ưu Mặc biết, Cố Thiên Mệnh nói như vậy là vì muốn mình không cần để ở trong lòng, bởi vì bọn họ là người một nhà. Trong miệng ông ấy mặc dù cười mắng, nhưng trong mắt lại có một tia sủng nịnh nồng đậm nhịn không được tràn ra.
Bây giờ Cố Thiên Mệnh chính là thiên kiêu vô song, được phong làm Kỳ Song tướng quân, làm cho trên dưới Cố gia vui mừng không thôi. Mặc kệ như thế nào, Cố Ưu Mặc đều sẽ trả giá tất cả để bảo vệ Cố Thiên Mệnh, mởi ông ấy chính là Nhị thúc của hắn.
“Nhị thúc, cháu về nghỉ ngơi trước. Người cũng đừng kích động quá”, Cố Thiên Mệnh chắp tay với Cố Ưu Mặc, ôn nhu khẽ nói.
“Tốt, mau đi đi”, Cố Ưu Mặc biết lần này Cố Thiên Mệnh quả thật có chút mệt mỏi quá độ, vội vàng xua tay trả lời.
“Vâng ạ!”
Sau đó, Cố Thiên Mệnh liền rời khỏi thâm viện của Cố Ưu Mặc, hướng về đình viện của mình mà đi.
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh rời đi, Cố Ưu Mặc mới thu hồi ánh mắt lại, cúi đầu nhìn về đôi chân đã có chút cảm giác của mình, trên gương mặt không khỏi rơi xuống hai hàng lệ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi Cố Thiên Mệnh trở lại chỗ của mình, ngồi xếp bằng trên giường thiền định khôi phục, một lúc lâu sau mới chậm rãi trở nên hồng nhuận. Ở bên cạnh giường của Cố Thiên Mệnh đặt một cái hộp kiếm màu đen, bên trong hộp kiếm đương nhiên là Kinh Hồng kiếm.
Từ khi Cố Thiên Mệnh đạt được Kinh Hồng kiếm, còn chưa rút kiếm ra trước mặt mọi người. Bởi vì thanh linh của kiếm này, ở Bách Quốc Chi Địa cũng rất hiếm thấy, không chừng sẽ khiến cho người khác chú ý, gặp phải phiền toái.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh mới một mực đem Kinh Hồng kiếm cất giữ kĩ, không tùy ý dùng đến.
Thời gian lặng yên trôi qua từng ngày, Cố Thiên Mệnh ngày ngày đều đến thay thuốc cho Cố Ưu Mặc, cũng đi dạo với Lý Sương Nhi.
Ngày hôm nay, người của Lý gia đến, truyền đại ý của ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên.
Đại khái chính là Lý Sương Nhi đã đến Cố gia một thời gian, muốn Cố Thiên Mệnh dẫn Lý Sương Nhi trở về Lý gia một chuyến. Dù sao, Cố Thiên Mệnh còn chưa chính thức gặp gỡ mọi người trong Lý gia và ăn bữa cơm nào.
“Được thôi”.
Vốn Cố Thiên Mệnh định trì hoãn, nhưng dưới sự yêu cầu cật lực của ông cụ Cố, còn có đôi mắt biếc đang nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh đành phải gật đầu đồng ý.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi cùng ngồi lên xe ngựa cao quý, đi về phía Lý gia.
Ông cụ Cố chăm chú nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh rời đi thật lâu, trong lòng âm thầm nói: “Thằng nhóc thối, rốt cuộc cháu còn lừa gạt chúng ta điều gì nữa...”
Có lẽ, ông cụ Cố đã biết được vài phần chuyện của Cố Ưu Mặc, có điều ông ấy cũng không đi dò xét, trong lòng chỉ ngập tràn hi vọng.
Thiên Phong quốc, Lý gia.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi cùng đi tới Lý gia, hai người bước lên bậc thang đá, từng bước từng bước hướng về phía đại sảnh.
Một đám thị vệ đang chờ ở cửa, đôi mắt bọn họ hiện tại nhìn về phía Cố Thiên Mệnh đều mang theo nét nóng bỏng không thôi, không khỏi ưỡn ngực thẳng lưng.
Võ tướng tứ phẩm, Kỳ Song tướng quân, đây chính là Cố Thiên Mệnh của Cố gia, công tử ăn chơi khét tiếng năm đó.
Kỳ tài đương thời, thiên kiêu vô song, cho nên mới gọi là: Kỳ Song
Từ sau khi Cố Thiên Mệnh nổi danh thiên hạ, không còn ai dám nói Cố Thiên Mệnh không xứng với Lý Sương Nhi nữa, toàn bộ đều cảm giác hai người họ là thiên lang chức nữ, trời đất ghép đôi.
Danh Sách Chương: