Mùi vị quen thuộc này, năm năm trước Mạc Diệu Lăng từng chôn sâu trong lòng, chỉ là từ đó về sau, nàng cũng không còn cảm nhận được nữa. Bởi vì, bóng lưng huyết sắc uy vũ biên cương cùng tư thế oai hùng năm đó, đã ẩn dật nơi thâm viện Cố gia không còn bước ra ngoài.
Thế nhưng, bây giờ thanh lãnh đứng một mình trên bậc thang bạch ngọc. Nàng lại một lần nữa cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc kia, trái tim không nhịn được run rẩy, nội tâm phức tạp đến cực điểm lẩm bẩm: “Là chàng đó sao?”
“Diệu Lăng, trở về điện thay hỉ phục, chuẩn bị nghi thức đại hôn nào”.
Hiên Viên Hạo Vận nhìn chung quanh sau đó đi về hướng Mạc Diệu Lăng vài bước, cúi đầu khẽ nói.
Dưới sự theo dõi của vô số người và văn võ bá quan, Hiên Viên Hạo Vận cũng không hi vọng xảy ra sai sót gì, vội vàng nhắc nhở vài câu, trong lời nói còn mang theo một luồng khí tức không thể nghi ngờ.
Có điều, Mạc Diệu Lăng cũng không nghe lọt tai lời này, vẫn đứng tại nơi đông người hướng ánh mắt tìm kiếm, nhìn qua có vẻ có chút bối rồi.
“Hừ!”
Thấy vậy, Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam có chút bất mãn hừ lạnh một tiếng, cảm giác áp bách của hoàng uy trong nháy máy đánh ập tới.
Văn võ bá quan của Nam Uyên quốc cùng với sứ giả các nước phía dưới đều có chút không rõ nguyên nhân nhìn về phía công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng.
“Mời công chúa về nội điện thay hỉ phục”. Lễ bộ thương thư của Nam Uyên quốc nhìn một màn xấu hổ này, lập tức đi tới trước thân thể mềm mại của Mạc Diệu Lăng, hơi khom người chắp tay nói.
Mạc Diệu Lăng tìm kiếm hồi lâu, cũng không tìm thấy thân ảnh khiến nàng rung động, nàng chậm rãi khép đôi mắt lại, sau đó nội tâm tự giễu cười nói: “Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi...”
Sau đó, Mạc Diệu Lăng liền chậm rãi xoay người, khôi phục tư thái như tuyết ngạo, hướng về phía bậc thang bạch ngọc bước lên.
Hiên Viên Hạo Vận nhìn Mạc Diệu Lăng rốt cục cũng cất bước, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cùng Mạc Diệu Lăng sánh bước đi lên.
Đột nhiên, khi mọi người cùng nhìn Hiên Viên Hạo Vận và Mạc Diệu Lăng xoay người rời đi, bên tai lại truyền đến một trận âm thanh bước chân.
Hai bóng đen trong đám sứ giả các nước đi ra, chính là Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc không cách nào trơ mắt nhìn Mạc Diệu Lăng trở về nội điện thay hỉ phục, cùng người khác bái đường thành thân được. Cho nên, ông ấy chỉ có thể đi ra, mặc dù biết rõ đó là con đường chết.
Cố Thiên Mệnh rất hiểu tâm tư của Cố Ưu Mặc, vẫn trầm mặc không nói gì. Sau đó, hắn nhìn Cố Ưu Mặc bắt đầu di chuyển bước chân, bản thân cũng đi theo sát bên cạnh Cố Ưu Mặc, cùng nhau đi ra từ trong đám người.
“Hai người này là ai? Hoàng triều nào?”, trong nháy mắt, mọi người liền đem ánh mắt ngưng tụ trên người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, nhíu mày nghị luận.
“Tùy tùng của ai không quản giáo nghiêm khắc, còn không mau gọi chúng trở về”, có một vị tướng lĩnh hoàng triều thấy vậy, lập tức nhẹ giọng quát.
“Đồ không biết sống chết, lao ra làm gì? Hai người này không muốn sống nữa à?”
Trong đám người, rất nhiều người đều nhìn chăm chú vào Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đang không ngừng đi về phía trước, buông lời chỉ trích mắng nhiếc.
Thoáng chốc, thân ảnh Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc liền cực kỳ nổi bật xuất hiện trước mắt mọi người, ngay cả Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cùng đám bá quan văn võ cũng nhao nhao liếc mắt nhìn.
“Làm càn! Mau cút xuống!”, nhất thời, tướng sĩ trấn thủ ở hai bên đại đạo cầm trường thương, lớn tiếng quát lớn Cố Thiên Mệnh với dáng vẻ hùng hổ.
Cố Ưu Mặc làm lơ, hai tròng mắt vẫn nhìn vào bóng dáng xinh đẹp của Mạc Diệu Lăng trên bậc thang bạch ngọc.
“Ầm ĩ!”
Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai sĩ tốt chắn trước người, tu vi Linh Huyền trung kỳ tản ra, một tay vung lên, liền đem hai người này hất tung trên mặt đất, ngã xuống một bên.
Rầm!
Theo khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh ra tay, tất cả mọi người đứng trong hoàng cung Nam Uyên quốc đều khiếp sợ.
Sứ giả của vô số các nước lặng im nhìn một màn này, nín thở, cảm giác hít thở không thông nồng đậm ập vào mặt. Có vài người run sợ kiểm tra đám tùy tùng của mình, xem có phải người của hoàng triều mình làm loạn hay không.
“To gan! Lại dám gây sự ở Nam Uyên quốc ta, xử lý theo luật”.
Sau một khắc, một vị tướng mở to mắt, trong nháy mắt từ hàng ngũ bá quan nhảy đến trước người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, khí thế cuồn cuộn mang theo lôi phong quát.
“Người tới là ai? Dám phạm vào quốc uy Nam Uyên quốc ta, muốn chết!”
Một quan văn của Nam Uyên quốc nhìn Cố Thiên Mệnh, hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng hét lên.
Nhất thời, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền trở thành tiêu điểm giữa đại điện. Từ Quân Thượng Hiên Viên Nam đến tướng sĩ binh tốt tùy tùng, đều đem ánh mắt ngưng tụ trên người hai bọn họ.
Ngay sau tiếng ồn ào vang lên, Mạc Diệu Lăng xoay thân thể mềm mại hướng về phía đám đông.
Liếc mắt một cái. Mạc Diệu Lăng liền đem ánh mắt dừng lại trên người Cố Ưu Mặc. Nàng nhìn Cố Ưu Mặc hai chân lành lặn, hùng lập mà đến, đôi môi đỏ mọng hé mở, thần sắc ngưng tụ khẽ giật mình.
“Chàng ấy có thể đi lại, hai chân của chàng ấy đã khỏi rồi, giống như Cố Ưu Mặc oai hùng của năm đó”.
Mạc Diệu Lăng chấn động không thôi, không ngừng lẩm bẩm: “Thế nhưng, tại sao chàng lại đến đây? Chẳng lẽ chàng không biết, Nam Uyên quốc có ý nghĩa gì sao? Vì sao 5 năm nay chàng đều không xuất hiện, hết lần này đến lần khác trốn tránh, giờ lại chọn đúng lúc đường cùng này mà bước ra?”
Danh Sách Chương: