“Trẫm, phê chuẩn!”, Mạc Tu Ương nhìn Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu xong liền cười lớn: “Thiên Phong quốc có ái khanh là phúc phần của trẫm, cũng là phúc phận của Thiên Phong quốc!”
“Đa ta quân thượng!”, Cố Ưu Mặc giống như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng mà thở phào một hơi, ông ấy cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa của mình!
Mặc dù ông biết Vĩnh An công chúa không để tâm tới những nghi lễ xã giao này, nhưng Cố Ưu Mặc muốn để hàng trăm triệu sinh linh tại Bách Quốc Chi Địa này biết rằng, Cố Ưu Mặc ông sẽ thành hôn cùng với Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng, chỉ có món quà như vậy mới có thể xứng đôi với tư thái của nàng ấy.
“Kỳ Song tướng quân, Cố Thiên Mệnh, không hổ là thành viên của Cố gia, mỗi một lời nói hành động của ngươi đều khiến trẫm cảm thấy vui vẻ yên tâm!”, Mạc Tu Ương cực kỳ hài lòng với Cố Thiên Mệnh, nhìn hắn chăm chăm cười nhẹ: “Trẫm vẫn nhớ câu nói đó của tướng quân, nơi đại quân Thiên Phong quốc ta đi thì đều là thần dân và lãnh thổ của Thiên Phong quốc ta!”
“Khí thế ngạo nghễ chiếm hữu ngàn dặm non sông đúng là khiến danh tiếng của Thiên Phong quốc ta lừng lẫy vươn xa, khiến trẫm vô cùng xúc động”.
Vừa nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Cố Thiên Mệnh, Mạc Tu Ương liền thổn thức không thôi. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ tới được vị tiểu công tử Cố gia khét tiếng lúc đầu đó hôm nay lại đã đứng trên đỉnh cao trong lớp những người cùng trang lứa, thậm chí còn có thể gánh vác ngọn cờ võ tướng hiển hách của Cố gia.
“Quân thượng quá khen”, đối với lời tán thưởng này, Cố Thiên Mệnh chỉ cười nhạt coi như trả lời.
“Quân thượng anh minh, nguyên soái uy vũ, Kỳ Song tướng quân thiên kiêu vô song!”
Lập tức, liền có một vị quan văn cười to khen ngợi nói.
Trong một thoáng, các bá quan đều phụ họa hô to: “Quân Thượng anh minh, nguyên soái uy vũ, Kỳ Song tướng quân thiên kiêu vô song!”
Vô số tướng sĩ bá quan hô to, từng đạo sóng âm truyền đến mọi ngóc ngách trong Thiên Phong quốc, đem mây mù phía trên kinh thành đều xua tan, vạn dặm quang đãng.
Lúc này, một đạo âm thanh khàn khàn bất mãn phá vỡ cảnh tượng uy nghiêm này.
“Chúng ta có vào hay không đây, ta khát gần chết rồi, muốn uống rượu”, ông lão điên từ trong vạn quân chen ra, không để ý đến bá quan cùng Quân Thượng Mạc Tu Ương, trực tiếp đi tới bên cạnh Cố Thiên Mệnh, điên khùng nói.
Vừa rồi cũng không biết ông lão điên đi đâu, có lẽ là chạy đến nơi nào đó ngắm phong cảnh. Nhân vật sâu không lường được như ông ta, cho dù mất đi tất cả trí nhớ, cũng có thể theo bản năng vận dụng sức mạnh thân thể mình, không phải người bình thường có thể so sánh.
“Lát nữa sẽ vào, đừng vội”, Cố Thiên Mệnh cũng không có cách nào với ông lão điên, đành phải nhẹ nhàng trả lời.
Trong mắt Cố Thiên Mệnh, ông lão điên chính là một cao thủ bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên. Nếu để ông ấy không hài lòng, đột nhiên ra tay, như vậy sẽ phiền toái to.
“À”, ông già điên dần sinh ra một loại cảm giác ỷ lại vào Cố Thiên Mệnh, bởi vì hắn cho ông ta biết tên mình là Thanh Phong, cũng là Cố Thiên Mệnh cho ông ta một loại cảm giác vi diệu.
Giờ phút này, Quân Thượng Mạc Tu Ương cùng với tất cả mọi người, đều ghé mắt nhìn ông lão điên lôi thôi bên cạnh Cố Thiên Mệnh.
Tất cả mọi người không khỏi mở to hai mắt, thân hình chấn động đến cảm thấy hít thở không thông.
Chả lẽ, người này chính là tuyệt thế cường giả một quyền oanh sát tu vi Địa Huyền hậu kỳ?
Đám người Mạc Tu Ương nghĩ đến đây, vẻ mặt đều run lên nín thở, hoàn toàn không nhìn thấu nông sâu của ông lão điên, tựa như ông ta chỉ là một người bình thường.
“Ông ta chính là?”, Mạc Tu Ương hít một hơi sâu, sau đó mãi theo sợ hãi nồng đậm nhìn ông ta, đối với Cố Ưu Mặc nhẹ giọng hỏi.
Nói vậy Quân Thượng hẳn đã biết chuyện có một vị tuyệt thế cường giả đem quốc lão của Yến Vũ quốc một quyền đánh chết, Cố Ưu Mặc nghe Mạc Tu Ương hỏi, chậm rãi nặng nề gật đầu.
Tuy rằng Mạc Tu Ương đã đoán được thân phận của ông lão điên, nhưng khi Cố Ưu Mặc nghiêm túc ngưng trọng trả lời như vậy, ông ta vẫn không nhịn được dừng lại thân thể một chút, đáy lòng run lên.
Một vị tuyệt thế cường giả Địa Huyền đỉnh phong, có thể nói là đại nhân vật đứng đầu ở Bách Quốc Chi Địa. Nếu chọc giận loại người này, chỉ sợ toàn bộ hoàng thất Thiên Phong quốc đều sẽ bị tiêu diệt, thậm chí bại lạc.
Bởi vậy, Mạc Tu Ương không thể không kinh hãi.
“Bái kiến tiền bối!”
Quân Thượng Mạc Tu Ương thu hồi hoàng uy mênh mông của mình, chậm rãi khom người về phía ông lão điên bên cạnh Cố Thiên Mệnh, nhẹ giọng nói.
Soạt!
Bất luận là đại quân tướng sĩ hay văn võ bá quan, đều run rẩy sợ hãi nhìn về phía ông lão điên, nội tâm khiếp sợ như trời đất sắp sụp đổ.
“Chúng thần, tham kiến tiền bối!”
Sau đó, văn võ bá quan đều đoán được thân phận của ông lão điên, lập tức làm theo Mạc Tu Ương, cúi đầu bái kiến.
Danh Sách Chương: