Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão tướng quân Cố Nghị, bái kiến Quân Thượng”, ông cụ Cố lập tức bước xuống từ chiến mã, sau đó khom người hành lễ hô to.

Thấy vậy, đám người Cố Thiên Mệnh cũng nhao nhao xuống ngựa, hơi cúi người.

“Tham kiến Quân Thượng!”

Ba vạn Huyết Xích quân đồng loạt quỳ gối xuống đất, uy thế mãnh liệt quát.

“Bình thân!”, Mạc Tu Ương nhìn xuống mọi người, liếc mắt qua Mạc Diệu Lăng yểu điệu, trong lòng run lên trầm giọng nói.

Lập tức, tất cả mọi người đều đứng thẳng người lên, nhìn Quân Thượng Mạc Tu Ương cao ngạo trên tường thành.

Ông cụ Cố cùng Mạc Tu Ương hai người cứ như vậy nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh đến cực điểm.

Một cái nhìn, phảng phất như nhìn thấy mình của mấy chục năm trước, ông cụ Cố đi theo Mạc Tu Ương chinh chiến nam bắc.

Khi đó, Mạc Tu Ương còn chưa phải là Quân Thượng, ông cụ Cố cũng chỉ là một tiểu tướng vô danh.

Khi đó, cuộc sống rất khổ sở, mỗi ngày đều sống ở những nơi nguy hiểm rình rập, nhưng hai người họ lại không có chút ngăn xách, huynh đệ luôn thân thiết.

Sau đó, Thiên Phong quốc chính thức thành lập, ông cụ Cố càng thêm mệt mỏi, mỗi ngày đều phải huyết sát trên cương trường, vì Thiên Phong quốc mà chiến đấu. Mà Mạc Tu Ương cũng vô cùng bận rộn, ngày đêm xử lý chuyện triều chính.

Hai người không còn xưng huynh gọi đệ nữa mà đổi thành quân thần. Cho dù là lúc không có người, hai người cũng không thể vui vẻ giống như trước nữa, dường như mọi chuyện đều đã thay đổi.

Ông ấy là quân, cần có quân hoàng uy nghiêm, không thể phóng túng bản tính của mình. Mà Cố Nghị là thần, phải hiểu được lễ quân thần, bảo vệ tôn nghiêm và uy thế của Thiên Phong quốc.

Theo thời gian trôi, hai người tựa hồ đều đã quên đi nhiệt huyết chinh chiến lúc còn trẻ, cũng quên mất hình ảnh trước đây cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, nói chuyện phiếm.

Chỉ bởi vì 1 người làm vua, một người làm thần, không có gì hơn.

Phảng phất, Mạc Tu Ương cùng ông cụ Cố đều nhìn thấy một màn năm đó, gợn sóng trong lòng không ngừng nổi lên.

Ông cụ Cố vỗn đã ôm tâm tư một đi không trở lại, đi đến Nam Uyên quốc chiến một trận đến chết.

Thế nhưng, khi ở trong hoàng cung Nam Uyên quốc, nhìn thấy Huyết Xích quân xông vào, ông ấy mới giật mình hiểu được. Thì ra, năm đó hai người cùng nhau chiến đấu sinh tử, vẫn còn nguyên vẹn, không có gì thay đổi.

Bởi vì yên lặng ủng hộ hành động của mình, Mạc Tu Ương không tiếc tự chặt đứt một cánh tay, đuổi toàn bộ Huyết Xích quân ra khỏi Thiên Phong quốc. Đáy lòng ông cụ Cố tràn ngập một cỗ ấm áp, khi phát hiện ra người năm đó vẫn luôn ở đây, chỉ bởi vì gánh nặng trên vai mỗi người đều nặng nề, nên mới che mình đi.

“Quân Thượng...”, nhìn Mạc Tu Ương cao ngạo lăng vân trên tường thành, chóp mũi ông cụ Cố không khỏi chua xót, cổ họng âm thầm kêu 1 tiếng, trong hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước.

Cố Thiên Mệnh đối với việc này cũng không nói gì, chỉ giống như một người ngoài cuộc, yên lặng quan sát. Hắn biết ông cụ Cố nhà mình cùng Mạc Tu Ương đều có ngàn vạn tâm tư, có một số việc, vẫn là để bọn họ tự mình quyết định đi.

Công chúa Vĩnh An đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc, đôi mắt ngập nước khẽ nâng lên nhìn thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc trên tường thành, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

“Lão tướng Cố Nghị, mang theo con cháu cùng với đại quân Huyết Xích quân, khẩn cầu về nước, hi vọng Quân Thượng ân chuẩn”.

Ông cụ Cố hít một hơi thật sâu, hốc mắt phiếm hồng nhìn Mạc Tu Ương, khom người ôm quyền lớn tiếng hét lên.

Mạc Tu Ương nghe vậy, thân thể không khỏi khẽ run lên, sau đó trầm giọng trả lời: “Trẫm, ân chuẩn!”

Trẫm, ân chuẩn!

Chỉ là ba chữ ngắn ngủi, lại xuyên thấu vào lòng người như vậy, làm cho người ta khó có thể kiềm chế sóng ngầm nổi lên trong nội tâm.

Mạc Tu Ương không hỏi Nam Uyên quốc có truy cứu hay không, cũng không lo lắng tương lai vì vậy mà chọc đến Nam Uyên quốc, bởi vì, ông ta vừa là Quân Thượng, vừa là người có máu có thịt.

Nếu lúc đó Nam Uyên quốc muốn đến, muốn công kích Thiên Phong quốc, muốn chém giết, vậy thì như thế nào?

Mạc Tu Ương không muốn lại sai lầm một lần nữa, ông ta vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt cô lãnh bất lực cùng bi thương của Mạc Diệu Lăng. Ông ta muốn bù đắp sai lầm của mình, cho dù là bởi vậy mà gánh vác chiến sự vô tận, cũng không được chùn bước.

“Lão tướng, tạ Quân Thượng!”, trái tim ông cụ Cố run rẩy, lời nói có chút nghẹn ngào.

Nghĩ đến Cố Nghị cả đời anh hùng, từng đối mặt với trăm vạn đại quân cũng không kiêng dè, từng đổ máu cũng không sợ hãi, từng đối diện với trận thế hào hùng cũng không hề lui bước.

Nhưng mà, ông cụ Cố cũng bởi vì một câu nói ngắn ngủi của Mạc Tu Ương mà tâm thần run rẩy. Bởi vì Cố Nghị biết, huynh đệ năm đó cùng nhau trải qua gian khổ, cùng chảy máu vẫn còn đây.

“Tạ Quân Thượng!”

Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân nhao nhao quỳ xuống đất dập đầu, trên mặt tất cả đều tràn ngập vẻ kích động.

“Mở cửa thành, nghênh đón con dân Thiên Phong quốc ta”, Mạc Tu Ương vung tay lên, long bào cuồng thét trong gió lớn, hoàng uy mênh mông bao trùm cả bầu trời.

Cạch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK