Từ khi Tô Kiềm Mặc ra viện đến bây giờ, Mục Nhất Hân nhiều lần muốn tiếp cận cậu, nhưng Tô Kiềm Mặc lại không nói với có một câu nào.
Đây là lần hiếm hoi cậu không bỏ đi.
Chuông vào học reo lên.
Tô Kiềm Mặc đứng dậy, đi ra ngoài từ đường khác, ngồi xuống chỗ khác cách xa Mục Nhất Hân.
"Haizz!"
Mục Nhất Hân đang định đứng dậy đi theo thì thầy giáo vào lớp.
"Được rồi, trật tự nào, bây giờ chúng ta bắt đầu vào học!"
Mục Nhất Hân đành ảo não giậm chân một cái rồi ngồi xuống.
Thảo nào ban nãy Tô Kiềm Mặc không bỏ đi, hóa ra là cậu muốn tìm thời cơ thích hợp, như vậy Mục Nhất Hân sẽ không thể bám theo.
Mục Nhất Hân đưa mắt nhìn về phía Tô Kiềm Mặc, bắt đầu tiết học với vẻ bất đắc
dí.
Cô chơi game cả tiết, cuối cùng tiết học cũng kết thúc.
Khi sắp tan học, Mục Nhất Hân đã nhìn chằm chằm Tô Kiềm Mặc.
Hai người như thể đang đấu trí.
Thầy giáo vừa nói tan học, Tô Kiềm Mặc lập tức đứng dậy đi ra cửa phòng học, Mục Nhất Hân thấy thể lập tức thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đuổi theo Tô Kiềm Mặc.
Tô Kiềm Mặc đi rất nhanh, bởi vì khá đông người nên cậu vẫn duy trì được khoảng cách nhất định với Mục Nhất Hân.
Đến khi ra khỏi khu vực giảng đường, Tô Kiềm Mặc bước càng nhanh hơn,
Mục Nhất Hân chạy suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng đuổi kịp Tô Kiềm Mặc!
"Tô Kiềm Mặc!" Mục Nhất Hân ôm bụng thở
hồng hộc.
"Cậu có chuyện gì?" Tô Kiềm Mặc vẫn tiếp tục đi về phía trước, không hề có ý định để ý tới Mục Nhất Hân.
Những bước chân cậu rõ ràng đã chậm lại.
"Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Sao cậu cứ trốn tránh tôi mãi thế?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không hề trốn tránh cậu."
Giọng điệu của Tô Kiềm Mặc vô cùng lãnh dam.
"Rõ ràng cậu đang trốn tránh tôi! Việc gì cậu phải trốn tránh tối, hai chúng ta vẫn là họ hàng mà! Thím tôi không nói với cậu sao?"
"Chuyện này có gì đáng nói đâu?"
Tô Kiềm Mặc tất nhiên biết hai người họ là họ hàng.
"Ôi, con người cậu sao lại như vậy chứ? Tôi đã biết từ lâu rồi, cậu hoàn toàn không có bạn gái, là thím tôi chính miệng nói, sao cậu lại muốn lừa tôi?"
Danh Sách Chương: