Đã lâu lắm rồi Diệu Hướng Vân không gặp con trai mình, bình thường hai người đều liên lạc qua Wechat hoặc gọi điện thoại.
"À, con tiễn Lạc Ly về rồi mới tới."
Vừa nghe đến tên Tô Lạc Ly, sắc mặt Diêu Hướng Vân lập tức sầm xuống. Thực ra ban đầu khi Diệu Hướng Vân biết Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly là bạn học cùng lớp, quan hệ cũng rất tốt thì bà ta rất tán thành hai người họ yêu nhau.
Mục Nhiễm Tranh tiến vào giới giải trí, điều Diệu Hướng Vân lo lắng nhất là Mục Nhiễm
Tranh kết hôn quá muộn, năm nay anh cũng hai mươi tự rồi, đây là thời điểm thích hợp để yêu đương.
Nhưng hôm nay, khi bà ta biết Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ yêu nhau, bà ta vô cùng kinh ngạc!
Đứa con gái này cũng ghê gớm phết, vừa quấn lấy con trai mình vừa qua lại với Ôn Khanh Mộ, đùa giỡn hai chú cháu họ. !"Nhiễm Tranh! Sau này con qua lại với Tô Lạc Ly ít thôi! Còn nữa, tiết mục đêm hội con diễn một mình đi, mẹ quyết định loại bỏ tiết mục của Tô Lạc Ly!"
"Gì cơ ạ?"
Tin tức này đến quá nhanh khiến Mục Nhiễm Tranh không kịp trở tay.
"Con còn quá trẻ, không nhìn rõ được con gái thời nay đâu!"
"Mẹ, mẹ đang nói gì thế ạ? Ban đầu tiết
mục của con và Lạc Ly là do mẹ đề xuất mà, mẹ bảo hai bọn con cùng diễn một tiết mục, bây giờ mẹ nói bỏ là bỏ sao?"
"Mẹ là tổng giám đốc đài truyền hình, tìm đại một lý do là bỏ được, đến lúc đó con diễn một mình!"
"Đừng mà mẹ, rốt cuộc là vì sao ạ? Mẹ cũng nên đưa ra lý do chứ? Trước kia mẹ có ấn tượng rất tốt với cô ấy cơ mà? Sao bây giờ lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ? Mẹ, có phải mẹ đến thời kỳ mãn kinh rồi không?"
Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Vậy được, mẹ hỏi con, con có biết chuyện cô ta chen vào giữa chú con và Mạch Nhiên không?"
Diệu Hướng Vân vỗ bàn, con trai của bà ta thực sự quá đơn thuần.
"Gì ạ? Mẹ nói ai chen vào giữa ai cơ?"
Mục Nhiễm Tranh thật sự hoài nghi mình nghe lầm.
"Tô Lạc Ly chen vào giữa chú con và Tiêu Mạch Nhiên!" Diệu Hướng Vân lặp lại một lần nữa.
"Mẹ! Mẹ nói đùa gì vậy? Cho dù là chen vào thì cũng là Tiêu Mạch Nhiên chen vào giữa chú con và Lạc Ly! Lạc Ly cô ấy..."
Mục Nhiễm Tranh không sao thốt ra được cái xưng hô ấy.
"Cô ấy là thím con!" Mục Nhiễm Tranh cắn răng nói ra cái xưng hô ấy, dù sao bây giờ Tô Lạc Ly cũng không ở đây.
"Gì cơ!" Lần này đến lượt Diệu Hướng Vân sửng sốt.
Diệu Hướng Vân coi như mở mang tầm mắt, đứa em họ của bà ta được lắm!
"Không tổ chức đám cưới mà đăng ký kết hôn luôn, bây giờ hai người cưới trong âm thầm, mẹ đừng có nói lung tung đấy, con chỉ muốn nói là chú con và Tiêu Mạch Nhiên chưa từng yêu nhau, mẹ hiểu lầm rồi."
Diệu Hướng Vân càng nghĩ càng thấy lạ.
"Nhưng chẳng phải con có ý với Tô Lạc Ly sao? Mẹ thấy con giúp cô ấy suốt mà, sao bây giờ cô ấy lại biến thành thím con? Bạn đầu mẹ còn mong con và cô ấy quen nhau đấy."
"Con cũng muốn lắm..." Mục Nhiễm Tranh lẩm bẩm.
"Gì cơ?"
Danh Sách Chương: