“Anh biết rồi, tay này của anh không tiện cho lắm, lát nữa em chủ động để giúp anh đi."
Ôn Khanh Mộ khẽ thì thầm vào tại Tô Lạc Ly với vẻ xấu xa.
Đêm này rất đẹp, rất hoàn hảo.
Đây cũng là một buổi tối rất thú vị.
Ôn Khanh Mộ lấy danh nghĩa là sợ tay bị thương, rồi bảo Tô Lạc Ly làm những chuyện mà trước kia cô tuyệt đối không chịu làm.
Tô Lạc Ly đỏ mặt, nhưng lại không thể không nghe theo anh.
Nhưng cũng may, hai người chỉ làm một lần rồi thôi.
Ôn Khanh Mộ ngủ thiếp đi.
Mặt Tô Lạc Ly đỏ rực lên, cô nhìn sang Ôn Khanh Mộ với vẻ mặt vừa giận dữ vừa xấu hồ.
“Đồ khốn!”
Nói xong cô đã vào mông Ôn Khanh Mộ rồi cũng chuẩn bị đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Tô Lạc Ly bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô ngồi dậy, dụi mắt thì phát hiện ra điện thoại của Ôn Khanh Mộ đang đổ chuông.
“Chuông điện thoại của anh kìa!” Cô khẽ đẩy người Ôn Khanh Mộ.
Nhưng ôn Khanh Mộ lại không nhúc nhích gì cả.
Tô Lạc Ly Lại lay người Ôn Khanh Mộ thêm lần nữa, nhưng anh vẫn không chịu nhúc nhích gì cả.
Tô Lạc Ly đành phải đứng dậy đi xuống dưới, đi vòng sang bên của Ôn Khanh Mộ rồi nghe điện thoại.
“Sếp Ôn, sao anh vẫn chưa đến thế, mọi người đều đang đợi anh ở phòng họp rồi”
“Anh ấy còn chưa..”
Tô Lạc Ly cảm thấy hơi khó nói.
“À, mợ chủ! Mợ chủ, sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng giờ sếp Ôn vẫn chưa đến.”
“Được rồi, để tôi giục anh ấy luôn đây”
Tô Lạc Ly cúp máy, sau đó vội vàng gọi Ôn Khanh Mộ rời giường cũng đã mười giờ rồi.
Trời ạ, hai người ngủ lâu đến thế rồi cơ à!”
“Anh yêu, dậy thôi, đừng ngủ nữa, mặt trời chiếu vào mông rồi kìa!”
Nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn nằm yên đó!
“Có chuyện gì vậy?”.
Hình như anh ngủ rất sâu, dù có gọi thể nào thì anh cũng không chịu dậy. . Tiên Hiệp Hay
Cũng may là khi sờ thử thì Tô Lạc Ly vẫn còn thấy anh đang thở, nếu không thì cô đã gọi cấp cứu rồi.
Danh Sách Chương: