Tất cả mọi người đều đang nhìn Mục Nhiễm Tranh. Mục Nhiễm Tranh thật sự bị lâm vào tình huống khó.
Hơn nữa Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly quả thực là trưởng bối của anh, theo quy củ trong nhà thì anh phải quỳ lạy họ.
Nhưng anh không thể nào vượt qua được rào cản trong lòng mình! Tô Lạc Ly vẫn luôn nhịn cười, cô muốn nhìn xem liệu Mục Nhiễm Tranh sẽ thực sự quỳ lạy mình hay không.
Mục Nhiễm Tranh quả thật rất khó xử.
Tô Lạc Ly cũng biết dường như điều này đã làm khó Mục Nhiễm Tranh.
“Được rồi, được rồi, chờ khi nào cháu kết hôn thì dẫn vợ tới cùng quỳ lạy là được, còn tiền lì xì này thì miễn!”
Tô Lạc Ly cất bao lì xì đi.
Lúc trước Ôn Khanh Mộ cũng đón Tết ở đây nhưng các bậc phụ huynh đều không yêu cầu Mục Nhiễm Tranh quỳ lạy Ôn Khanh Mô, dù sao thì quy củ trong nhà là chỉ người đã kết hôn mới được quỳ lạy.
Nhưng năm nay Ôn Khanh Mộ đã kết hôn với Tô Lạc Ly, theo quy củ trong nhà thì quả thực Mục Nhiễm Tranh phải quỳ lạy chúc Tết anh và Tô Lạc Ly.
“sủi cảo chín rồi, mau qua đây ăn thôi!”
“Ảnh gia đình của cả nhà chúng tôi, cho cô ngắm một chút đấy”.
Tô Lạc Ly nhìn bức ảnh gia đình vô cùng chướng mắt kia.
Cô vẫn nhớ hồi ông nội còn sống, vào mỗi dịp Tết ông cụ đều muốn cả nhà cùng chụp một tấm ảnh gia đình.
Nhưng giờ đây, trong tấm ảnh gia đình của nhà họ Tô đã không còn cô và Tô Kiềm Mặc nữa.
Cô vẫn nhớ đợt Tết năm ngoái, Tô Khôn còn gọi điện thoại bảo cô về nhà đón Tết, nhưng năm nay thì ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
“Sao vậy?”
Danh Sách Chương: