Tô Lạc Ly vô thức nhìn sang, là số lạ, không được lưu vào danh bạ.
Hiện tại Ôn Khanh Mộ đang tắm.
Chuông điện thoại cứ reo vang.
Tô Lạc Ly cầm điện thoại đi đến cửa phòng tắm.
“Anh có điện thoại này!”
“Em nghe giúp anh đi, phiền quá thôi, tối rồi còn không yên nữa!” Ôn Khanh Mộ hơi bực.
“Thế em nói gì?”
Tô Lạc Ly khó xử, nếu là Doãn Cẩn hoặc Dạ Bân thì cô còn nghe máy được, nhưng lại không biết số điện thoại này là của ai.
“Cử nói em là vợ anh, có chuyện gì nói với em là được.”
Điện thoại di động lại đổ chuông, xem ra người này có việc gấp thật, nếu không sẽ không gọi liên tục vài cuộc điện thoại như thể này.
Cuối cùng Tô Lạc Ly vẫn nghe máy.
“A lô, xin chào”
“Cô là ai?”
Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng phụ nữ chẳng hề khách sáo, hơn nữa giọng nói này nghe còn rất trẻ.
“Thế cô là ai?”
Tô Lạc Ly ù ù cạc cạc.
“Tôi hỏi cô trước, cô trả lời trước đi!” Người phụ nữ bên kia nói năng không chút khách khí.
Tô lạc Ly nghĩ người này sao mà ngang ngược quá.
“Tôi là vợ của Ôn Khanh Mộ, anh ấy đang tắm, cô có chuyện gì thì nói với tôi.”
“Cái gì? Cô nói cô là vợ của Tiểu Mộ?”
Giọng phụ nữ đó lại chất vấn.
Nhưng Tô Lạc Ly hiểu được ngay, bạn bè quen biết Ôn Khanh Mộ đều gọi anh là A. Khanh.
Chỉ có người nhà họ Mục mới gọi anh là Tiểu Mộ.
“Đúng vậy, chúng tôi đã kết hôn hơn một năm, xin hỏi cô là..”
“Tôi là mẹ nó, bảo thằng bé nghe điện thoại cho tôi!”
Tức khắc Tô Lạc Ly trợn tròn mắt!
Trời ạ, không ngờ lại là mẹ chồng của mình!
Lần này xong đời rồi!
“Anh ấy đang tắm... hay là lát nữa con bảo anh ấy gọi cho mẹ nhé?”
“Tút tút tút..”
Đối phương đã cúp máy rồi.
Tô Lạc Ly bày ra vẻ mặt không yêu thương nổi cuộc đời này nữa. Không ngờ lại là mẹ chồng, trời ạ, cô nói chuyện cũng không khách sáo, lẽ nào chọc giận mẹ chồng rồi u?
Còn chưa gặp mặt đã chọc giận mẹ chồng rồi!
Tô Lạc Ly hết sức bối rối.
Danh Sách Chương: