“Mạch Nhiên, tôi rất biết ơn cô”
Ôn Khanh Mộ nói.
Nụ cười trên mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức trở nên rạng rỡ hơn.
“Cái gì mà biết ơn với không biết ơn chứ, em cũng có làm gì đâu, anh tuyệt đối đừng có gánh nặng tâm lý, đều là em tự...”
“Nhưng...”
Không đợi Tiêu Mạch Nhiên nói hết câu, ôn Khanh Mộ đã cướp lời trước.
“Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cô được.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức cứng đờ lại.
Vì thế, ngoài sự biết ơn ra thì anh không còn tình cảm gì khác đối với cô ta.
“Tôi rất biết ơn cô đã làm mọi thứ vì tội, cũng cảm ơn sự yêu mến của cô dành cho
tôi, nhưng rất xin lỗi, tôi đã có Ly Ly rồi...”
Tôi đã có Ly Ly rồi...
Câu nói này như một con dao đâm vào trái tim Tiêu Mạch Nhiên.
Bởi vì anh đã có Tô Lạc Ly nên trái tim anh không thể chứa thêm được ai khác nữa!
Ôn Khanh Mộ biết anh từ chối cô ta như vậy thực sự là rất tàn nhẫn, đặc biệt là còn vào lúc người con gái này vừa mới vì mình mà suýt nữa đã mất mạng.
Nhưng đúng như những gì anh nói, anh đã có Tô Lạc Ly rồi.
“Phụt một tiếng, Tiêu Mạch Nhiên đột nhiên bật cười!
Tiếng cười này khiến Ôn Khanh Mộ ngơ ngác.
Thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc Tiêu Mạch Nhiên sẽ khóc một trận lớn.
“A Khanh, anh xem, em biết là anh sẽ hiểu lầm mà. Em hiến máu cho anh xuất phát từ việc em là bạn anh, em phải giúp đỡ anh, đương nhiên em biết tình cảm của anh với Lạc Ly rất tốt, em và Lạc Ly cũng là bạn bè tốt, sao em có thể phá vỡ tình cảm giữa hai người được?”
Phản ứng của Tiêu Mạch Nhiên thực sự nằm ngoài dự đoán của Ôn Khanh Mộ.
“Thế nên ngay từ đầu em đã nói là anh đừng có áp lực tâm lý, đây đều là do em tự nguyện. Trước đây em rất thích anh, nhưng em cũng có tôn nghiêm của mình. Anh là đàn ông đã kết hôn, nhưng em còn chưa yêu đương bao giờ, dù thế nào thì cũng là anh không xứng với em!”
Tiêu Mạch Nhiên vẫn luôn duy trì nụ cười tao nhã, không hề tỏ vẻ gì thiếu chừng mực.
“A Khanh, cứ nói như này đi, nếu bây giờ
anh và Lạc Ly ly hôn, anh có quay đầu lại tìm em thì cũng chưa chắc em đã đồng ý anh đâu! Bây giờ anh đã là hàng second hand rồi”.
Tiêu Mạch Nhiên nói với vẻ ung dung và thoải mái, không hề có một chút buồn bã vì bị từ chối ngay tại chỗ.
Trái tim Ôn Khanh Mộ đã thả lỏng hơn.
“Cô hiểu là tốt rồi.”
“Đương nhiên là em hiểu chứ?
Tiêu Mạch Nhiên ngáp một cái, “Em hơi buồn ngủ rồi, không nói chuyện với anh nữa, em ngủ một giấc trước đây”.
Danh Sách Chương: