Khi bọn họ tới, đã cách đoàn phim rất xa, lại thêm vừa rồi cô đi tìm người, cũng không biết đã đi tới tận đâu, hiện giờ hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa!
Tô Lạc Ly đứng im tại chỗ, bất lực nhìn về xa xăm.
Làm sao đây?
Gô lấy điện thoại định gọi điện, phát hiện căn bản không có tín hiệu, đây là núi, đương nhiên sẽ không có tín hiệu.
Tô Lạc Ly hướng ra xa hét to vài tiếng.
Nhưng chỉ có tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi bay.
vọng lại.
Tô Lạc Ly vén bụi cỏ tiến về phía trước, cô vốn mù đường, không hề biết bản thân đang đi sâu vào trong núi.
Cô vừa đi, vừa gọi, vẫn không có người trả lời như trước.
Bỗng không biết dẫm phải cái gì, Tô Lạc Ly không cẩn thận liền bị ngã, lăn trên mặt đất.
Bên phía đoàn phim, mọi người đều đã mệt.
Bận quay phim cả ngày trời, giờ đã tối như vậy, ai nấy đều phờ phạc.
Vốn còn muốn điểm danh, nhưng người phụ trách điểm danh lại hỏi thẳng một câu: “Xem xem bên cạnh mình có thiếu ai không?”
Lúc này, ai sẽ xem tử tế xem có thiếu ai không chứ?
Hơn nữa, đoàn phim nhiều người như vậy, thiếu ai, thật sự không nhận thấy được.
Mọi người nhao nhao lắc đầu.
Người phụ trách không hề đếm người, trực tiếp gọi mọi người lên xe.
Lúc đó đạo diễn gọi Mục Nhiễm Tranh tới, là vì có vài chuyện cần bàn bạc kĩ hơn, ngày mai Mục Nhiễm Tranh còn có lịch quay phim, còn Tô Lạc Ly lại không có, vì thế, chỉ gọi Mục Nhiễm Tranh.
Lịch quay ngày mai là những cảnh quay cực kì quan trọng đối với Mục Nhiễm Tranh, sau khi lên xe, anh và đạo diễn vẫn bàn bạc mãi.
Để tiện bàn bạc, Mục Nhiễm Tranh không ngồi cùng một chiếc xe với các diễn viên, mà ngồi cùng xe với đạo diễn.
Khi bàn bạc được một nửa, Mục Nhiễm Tranh bỗng cảm thấy không đúng lắm.
Chỉ để ý bàn bạc, quên mất Tô Lạc Ly rồi!
Hiện giờ xe đã chạy đến đường lớn, đã có tín hiệu.
Mục Nhiễm Tranh gọi điện cho Tô Lạc Ly.
Không gọi được…
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”
“Có lẽ là điện thoại bị chậm, chưa phản ứng lại”
Mấy ngày quay phim này, đạo diễn đã sớm nhìn ra, quan hệ của hai người không đơn giản.
“Cũng phải, điện thoại của Lạc Ly quá cũ”
Lúc đầu Mục Nhiễm Tranh không để ý, nhưng một lúc sau, anh vẫn không yên tâm, lại gọi một cuộc nữa.
Nhưng vẫn không kết nối đượ!
cLúc này Mục Nhiễm Tranh không dám qua quýt nữa!
Hiện giờ đã cách khu núi rất xa, cho dù là điện thoại bị chậm, cũng nên có tín hiệu rồi!
Trừ khi…
Mục Nhiễm Tranh không dám nghĩ.
Anh lập tức gọi cho nhân viên phụ trách trên xe của diễn viên.
Rất lâu sau mới nối máy.
“Tô Lạc Ly có trên xe không?”
“Chắc là có”
Đi đường mất hai tiếng, mọi người đều đã mệt, lúc này đều đang ngủ.
“Tôi muốn có đáp án chắc chắn!” Mục Nhiễm Tranh quát lên.
Đối phương liền hoảng sợ mà tỉnh táo trở lại.
Anh ta không dám chậm trễ, nhỡ nào thật sự có người chưa lên xe, anh ta là người có trách nhiệm rất lớn!
“Tô Lạc Ly đâu? Tô Lạc Ly có ở đây không?”
Không ai trả lời, ngược lại, mọi người đều bị ồn mà tỉnh dậy.
Đèn trên xe rất tối, không đủ để nhìn rõ.
“Mọi người đừng ngủ nữa! Nhìn xem Tô Lạc Ly có ở đây không?”
Gần như tất cả mọi người đều đã tỉnh, cùng nhau tìm, đều cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, Bối Bối bắt đầu hơi hoảng hốt lo sợ, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Đúng rồi, Bối Bối, không phải cô cùng Lạc Ly đi vệ sinh sao? Cô ấy không ở cùng cô sao?”
Bỗng nhiên, người bên cạnh Bối Bối hỏi.
Bối Bối giật mình sợ hãi.
“Đúng vậy, tôi và chị Lạc Ly cùng đi, nhưng lúc tôi đi ra, không thấy chị Lạc Ly nữa, tôi tưởng là chị ấy quay lại rồi, cũng không để ý nữa”
Gay go rồi!
Mục Nhiễm Tranh đã nghe thấy từ trong điện thoại.
“Lập tức dừng xe, quay lại tìm! Khả năng cao là Tô Lạc Ly lạc đường rồi, cô ấy bị mù đường!”
Mục Nhiễm Tranh cực kì hiểu Tô Lạc Ly, lúc trước anh không cho Tô Lạc Ly đi lung tung trong rừng, chính là vì Tô Lạc Ly bị mù đường, đến đông tây nam bắc cô cũng. . Truyện Teen Hay
không phân biệt đượ!
c Lúc này, tất cả mọi người đều không còn tâm tình nào mà ngủ nữa!
Chiếc xe khách liền quay trở lại Khung.
vào núi Thương Thế nhưng, ngay lúc này, vài tiếng sói hú khiến mọi người đều nổi da gà.
Ngọn núi này là núi hoang chưa từng được khai phá, có thú dữ là chuyện không hề kì lạ chút nào!
Đám con gái đều trốn trong xe, đến xe cũng không dám xuống.
Vốn Mục Nhiễm Tranh muốn tổ chức mọi người vào núi Tìm, nhưng tất cả mọi người đều không quá tích cực.
Sói hú từng đợt, ai mà không sợ chứ?
“Nhiễm Tranh, cậu chắc chắn chúng ta phải vào núi tìm giữa đêm sao?” Một nhân viên đoàn phim đưa ra ý kiến khác.
“Lạc mất người, đương nhiên phải tìm!”
“Hay là đợi sáng mai rồi tìm? Chúng ta không có cái gì, đi vào tìm thế nào? Lát nữa không tìm được người, còn mất mạng ấy!”
“Đúng vậy, mấy người chúng ta không đủ cho sói nhét kẽ răng”
Mọi người tôi một câu anh một câu, thể hiện không muốn vào núi.
Bọn họ chỉ là nhân viên đoàn phim, không phải là đội thám hiểm!
Vốn còn có ít đuốc, nhưng đó là đạo cụ, đã dùng hết rồi, bọn họ tay không tấc sắt vào núi?
Nói đùa sao?
Nếu gặp phải sói, bọn họ một đám người còn đỡ, nhỡ có sư tử, hổ thì sao?
Ngọn núi này thật sự không nói chắc được.
Đạo diễn mặt mày nghiêm trọng, vỗ vai Mục Nhiễm Tranh.
“Nhiễm Tranh, đừng tùy tiện đi vào thì hơn, nơi này thật sự rất nguy hiểm, lúc trước đã dặn rồi, trong núi có thú dữ, chỉ cho phép chúng tay quay phim dưới chân núi, hay là chúng ta báo cảnh sát trước?”
người không đi, mình tôi đi!” Mục Nhiễm Tranh nói rồi, liền chuẩn bị vào trong núi.
Vài nhân viên đoàn phim liền ngăn anh lại.
“Cho dù cậu tìm được Tô Lạc Ly, vậy tối nay hai người cũng làm thức ăn cho sói! Đừng ngốc nữa!”
Ai nấy cũng không tích cực vào núi, nhưng ngăn Mục Nhiễm Tranh lại cực kì tích cự!
c Đạo diễn liền sai người báo cảnh sát trước, điều xe đưa phái nữ đi trước.
Mặc dù đã báo cảnh sát, nhưng mọi người lại xem nhẹ nơi đây là khu núi, đồn cảnh sát gần đây nhất cũng ở phạm vi mấy chục dặm, hơn nữa, đều là đồn cảnh sát nông thôn, nhân lực vật lực đều ít đến đáng thương!
Bên phía đồn cảnh sát nói rằng, bọn họ sẽ nhanh chóng.
báo cáo lên cấp trên, chỉ là, giờ là nửa đêm, chắc là sẽ chậm trễ, đề nghị bọn họ trời sáng rồi mới vào núi, bằng không rất dễ gặp nguy hiểm.
Trời sáng mới vào núi?
Vậy không phải Tô Lạc Ly bị sói ăn thịt rồi sao?
Không được, một phút cũng không thể đợi.
Nghe từng đợt sói hú, Mục Nhiễm Tranh bỗng nhớ tới một người.
Chú của anh – Ôn Khanh Mộ.
Có lẽ hiện giờ cũng chỉ có thể tìm chú anh giúp thôi!
Mục Nhiễm Tranh cắn răng, vẫn nên gọi cho Ôn Khanh Mộ.
“Chú… Cái đó…”
“Có gì nói mau!” Ôn Khanh mộ rõ ràng rất không kiên nhãn, anh đã ngủ rồi.
“Không thấy Lạc Ly đâu nữa!”
“Cái gì?”
“Bọn cháu quay phim ở núi Thương Khung, lúc quay về phát hiện không thấy Lạc Ly đâu nữa, chắc là cô ấy rớt lại trong núi rồi!”
“Đồ vô dụng!”
Mục Nhiễm Tranh còn định nói gì đó, nhưng Ôn Khanh Mộ đã ngắt máy.
Danh Sách Chương: