Từ hai hôm trước khi Tô Lạc Ly tự bắt taxi đến công ty, Ôn Khanh Mộ đã điều một xe riêng cho cô, phụ trách đưa đón.
Hôm nay, là ngày đầu tiên cô sử dụng chiếc xe này.
Vừa ra khỏi cửa, Tô Lạc Ly liền thấy một chiếc xe MPV Rolls-Royce Holdings!
Mặc dù Tô Lạc Ly không hiểu xe, nhưng biểu tượng của Rolls-Royce Holdings, cô vẫn nhận ra được!
Thấy chiếc xe này, Tô Lạc Ly ngạc nhiên đến ngây người!
Thế này không khỏi quá xa xỉ rồi!
Lái xe lập tức xuống xe.
“Phu nhân, chào cô, tôi là lái xe của chiếc xe này, gọi tôi là lão Trần là được” Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi cung kính cúi người chào Tô Lạc Ly.
‘Ù”
Tô Lạc Ly bị chiếc xe dọa phát sợi Nếu bị người khác nhìn thấy cô đi chiếc xe đắt tiền thế này, họ sẽ nghĩ thế nào chứ?
Vốn Tô Lạc Ly định bắt taxi, nhưng nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ hẹn với đạo diễn, hơn nữa, cô không thích đến muộn, lần nào cũng đều đến sớm.
Không còn cách nào khác, Tô Lạc Ly đành ngồi vào trong xe.
Nội thất bên trong chiếc xe này lại càng xa xỉ.
Rõ ràng đã được lắp đặt lại, bên trong cực kì rộng rãi, vậy mà còn có thể đặt một chiếc bàn nhỏ, ăn uống nghỉ ngơi hoàn toàn không có vấn đề!
Người đàn ông xa xỉ này.
“Phu nhân, chúng ta còn cách Diêm Thành một quãng đường nữa, cô có thể ngủ một lúc” Lão Trần cực kì chu đáo.
“Cảm ơn, chỉ là, chiếc xe này quả thật quá xa xỉ”
Cô ngủ cũng không yên giấc.
“Chủ tịch Ôn rất thích chiếc xe này, thường ngày khi ra ngoài, nếu cậu ấy không tự lái xe thì đều thích ngồi chiếc xe này”
Tô Lạc Ly nhíu mày, anh thích chiếc xe này như vậy, mà còn nhường cho cô?
“Ừ, lão Trần à, chúng ta đến Diêm Thành, chú thả tôi xuống, tôi không muốn người khác biết tôi đi chiếc xe tốt thế này..”
Dường như lão Trần không hề thấy kỳ lạ.
“Được, nghe theo phu nhân”
Cả quãng đường, Tô Lạc Ly đều kinh hồn bạt vía, đi chiếc xe tốt thế này, trong lòng cứ thấy không chân thật.
Vì thế, cho dù Mục Nhiễm Tranh nói đúng, Ôn Khanh Mộ thật sự thích cô, người đàn ông cao cao tại thượng như thế, sợ là Tô Lạc Ly cũng cảm thấy không yên tâm.
Cô có tài đức gì, có thể gả cho một người đàn ông cao cao tại thượng như này chứ?
Cả quãng đường, Tô Lạc Ly đều kiềm chế bản thân, không cho mình nghĩ tới vấn đề này nữa, nhưng cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ.
Con đường sau này sẽ đi thế nào đây?
Trong khi cô suy nghĩ lung tung, đã sắp đến Diêm Thành.
Lão Trần nghe theo ý của Tô Lạc Ly, chưa đến nơi đã dừng xe lại.
Tô Lạc Ly đi cà nhắc vào trong, may là mấy ngày nay chân đã bớt sưng nhiều, đi đường cũng không đau như trước nữa.
Một lúc sau, cô mới đi tới nơi quay phim, vừa đi tới, liền thấy Mục Nhiễm Tranh ngồi vắt chân ở một góc hành lang.
Cô chầm chậm đi tới.
“Hắc Thổi” Gọi to vào tai anh một tiếng.
Mục Nhiễm Tranh giật mình, xoa xoa tai mình.
“Tô Lạc Ly, cô muốn chết có phải không?”
“Hi hi hi, lát nữa quay cảnh hôn với tôi rồi, có phải rất kích động không?” Tô Lạc Ly ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Ly.
Nhắc đến chuyện này, Mục Nhiễm Tranh liền tức giận!
“Cô đừng nhắc nữa! Người quay cảnh hôn với cô ngày hôm nay không phải là tôi!”
“Hả? Không phải anh? Vậy thì là ai?”
Tô Lạc Ly cũng mù mờ.
“Tối qua cái tên họ Đổng ở công ty gọi điện cho tên phản bội Phùng Khiêm, nói là giờ việc giữ hình tượng của tôi rất quan trọng, không thể có tin đồn! Vì thế, hôm nay tìm thế thân cho tôi!”
Khi nói đến hai chữ “thế thân”, Mục Nhiễm Tranh không nhịn được mà nghiến răng.
Lát nữa chờ thế thân xuất hiện, anh muốn đi tới xé nát hãn ta!
“Thế thân?”
“Đúng! Hôm nay cô phải quay với thế thân!”
“Thế nhưng, đây là quay cận cảnh mà, không phải quay †ừ xa, sao có thể dùng thế thân chứ? Máy quay ở gần như vậy, vừa nhìn là lộ ngay, đạo diễn cũng đồng ý sao?”
“Đúng, đạo diễn đồng ý rồi, không biết đối phương nói gì, dù sao đạo diễn cũng đã đồng ý!”
Quả thật Mục Nhiễm Tranh bức bách chết mất!
Tô Lạc Ly bóp cằm, nghĩ kĩ lại, không đúng nha…
Quay cận cảnh khác với quay từ xa, quay từ xa mới có thể tìm thế thân, quay cận cảnh nhất định phải quay đúng người.
Trừ khi…
Vẻ ngoài của hai người rất giống nhau!
Tô Lạc Ly hoảng sợt Hình như sáng nay Ôn Khanh Mộ nói với cô “lát nữa gặp”, lúc nãy cô còn khó hiểu, không phải là…
Tô Lạc Ly liền che mắt Mục Nhiễm Tranh lại!
Chỉ nhìn sống mũi, đôi môi và cằm của anh!
Trời ạt “Cô làm gì thế?” Mục Nhiễm Tranh liền kéo tay Tô Lạc Ly ra.
“Anh đừng động đậy!” Tô Lạc Ly che tay lên lần nữa.
Nhìn như này, sống mũi, đôi môi và cảm của Mục Nhiễm Tranh thật sự khá giống với ông thần ở nhà kia.
“Cô làm gì thế, Tô Lạc Ly? Đến cô cũng bắt nạt tôi có phải không?”
Tô Lạc Ly nuốt ngụm nước bọt, hai tay đặt lên vai Mục: Nhiễm Tranh.
“Hắc Thổ, có ai từng nói với anh là, vẻ bề ngoài của anh và chú anh… rất giống nhau không?”
“Có chứ, người nhà tt giống bà cô của tôi, hệ gen rất trội, vì thế, tôi và chú ấy.
Nói tới đây, Mục Nhiễm Tranh bỗng ý thức ra gì đó, anh hoảng sợ nhìn Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly gật đầu với anh.
“ĐmlI Tôi nói mài Ai lại to gan như thế, dám tìm thế thân cho t Cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng không buồn bực nữa.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, một bóng dáng quen thuộc đi tới.
Ôn Khanh Mộ đeo một cặp kính áp tròng màu đen, che đi đôi con ngươi vốn màu lam của anh, không nhìn cẩn thận, sẽ không nhìn ra màu mắt vốn có của anh.
Trên mặt anh mang theo nụ cười gian xảo, khóe miệng giương nên một độ cong tà mị.
Doãn Cẩn đi phía trước, lập tức đi nói chuyện với đạo diễn: “Đạo diễn, đây là thế thân của hôm nay”
Đạo diễn nhìn Ôn Khanh Mộ, cũng giật mình!
Khí chất của người đàn ông này hoàn toàn khác với Mục Nhiễm Tranh, trên người Mục Nhiễm Tranh là ánh nắng, xán lạn, mang theo chút không đứng đắn, còn người đàn ông này lại cao quý, lạnh lùng, mang theo chút ngạo mạn.
Thế nhưng, vẻ bề ngoài giống nhau, thật sự rất giống.
Khi quay cận cảnh chỉ cần quay phía dưới mũi, lại thêm hai cảnh xa hơn một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì!
Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm Tranh đã sớm ngây ngốc!
Hiện giờ Mục Nhiễm Tranh đã cực kì chắc chắn, chú của anh cực kì thích Tô Lạc Ly!
Bằng không, anh sẽ livestream gặm bàn phím!
“Lạc Ly, đến đây, mau làm quen một chút, xin hỏi nên gọi anh là gì?”
“Đến đây!” Tô Lạc Ly đáp một tiếng, khập khà khập khiễng đi tới.
“Tôi họ Ôn”
Ôn Khanh Mộ khẽ trả lời.
“Đến đây, Lạc Ly, đây là Tiểu Ôn, đây là Lạc Ly, hai người làm quen một chút, tránh cho lát nữa quay phim lại lúng túng, tôi lập tức sai người bắt đầu chuẩn bị”
Nói xong, đạo diễn liền đi làm việc.
Tiểu Ôn?
Đạo diễn ơi đạo diễn, ông có biết “Tiểu Ôn” trước mặt ông này là người nào không?
Ôn Khanh Mộ nháy mát với Tô Lạc Ly: “Lát nữa mong cô chỉ bảo nhiều hơn, cô Tô”
Anh còn dùng khẩu hình miệng bổ sung thêm 2 chữ: Bà ôn.
Danh Sách Chương: