Tô Lạc Ly cũng phục Ôn Khanh Mộ.
Sao cô luôn cảm thấy anh giống như cô vợ nhỏ không nỡ để chồng ra ngoài vậy? Có phải thân phận nam nữ của hai người bị đảo ngược không?
Đáng lẽ cô mới là nhân vật khóc sướt mướt còn Ôn Khanh Mộ tới an ủi chứ?
"Chỉ hai mươi ngày thôi, anh cố chịu một chút sẽ qua, thời gian trôi nhanh lắm."
Ôn Khanh Mộ nghe Tô Lạc Ly nói vậy, lập tức nhíu mày.
"Tô Lạc Ly, em chú ý cách dùng từ của em đi. Cái gì mà chỉ hai mươi ngày, em lại còn dùng từ thôi nữa?" Tô Lạc Ly chớp chớp mắt. Người đàn ông này bắt đầu xoi mói từng tự như vậy từ lúc nào thế?
"Bây giờ anh sẽ mở mang kiến thức cho em
thấy hai mươi ngày này khó qua tới mức
nào!"
Ôn Khanh Mộ nói xong thì đấy Tô Lạc Ly ngã xuống giường.
"Hai mươi ngày! Hai mươi ngày đấy! Em bảo anh làm sao chịu nổi hả?"
Tô Lạc Ly lại một lần nữa cạn lời.
"Hôm nay anh phải một lần đòi lại hai mươi ngày này!"
Ôn Khanh Mộ hôn Tô Lạc Ly.
Cô sợ đến mức chân cũng run lên. Một lần, hai mươi ngày, cô còn có thể sống đến ngày mai sao?
Sự thật chứng minh Ôn Khanh Mộ nói thế cho sướng miệng chứ chỉ đòi hỏi Tô Lạc Ly có một lần thôi. Dù sao sáng sớm hôm sau cô còn phải lên máy bay.
Năm giờ sáng, chuông đồng hồ báo thức của Tô Lạc Ly kêu lên.
Tô Lạc Ly lập tức tắt chuông và nhìn về phía Ôn Khanh Mộ. Người đàn ông này còn đang ngủ.
Cô không muốn đánh thức anh, bằng không anh sẽ lại bắt đầu giận dỗi.
Tô Lạc Ly rón rén rửa mặt, lấy va li và đi ra
"Em sẽ tranh thủ về sớm. Anh ở nhà ngoan nhé, yêu chồng"
Tô Lạc Ly kéo hành lý vào sân bay.
Lục Uy Nhiên vội vàng bước tới đón.
"Lạc Ly, sao sếp Ôn không tiến cô vậy?"
Chẳng phải lúc này Ôn Khanh Mộ nên tới
tiễn Tô Lạc Ly sao? Dù sao bọn họ cũng sắp xa nhau rất lâu.
Danh Sách Chương: