“Cút!” Ôn Khanh Mộ hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Bân.
“Tôi cảm thấy chắc hẳn là bố mẹ cậu lừa cậu, cậu nghĩ mà xem, Lạc Ly trông có vẻ yếu ớt, đừng nói là bảo cô ấy giết cậu, chỉ cần nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của cậu thôi cũng có thể khiến cô ấy sợi chết khiếp rồi, cậu có tin không?”
Thật ra Ôn Khanh Mộ vẫn cảm thấy bố mẹ đang nói dối mình để khiến mình rời khỏi Tô Lạc Ly.
Nhưng vấn đề mà hiện tại anh đang vướng mắc chính là anh đã làm nhiều điều cho Tô Lạc Ly như vậy, rốt cuộc có xứng đáng hay không?
“Cậu nói xem có phải Ly Ly hoàn toàn không yêu tôi hay không? Trong lòng cô ấy không hề có vị trí của tôi, hoặc cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi!”
Dạ Bân lắc đầu.
“Cậu đã hãm sâu quá rồi! Lúc trước cậu đóng giả thành một thân phận khác để tiếp cận cô ấy, kết quả cô ấy yêu cậu rồi thì cậu lại tự ghen với chính bản thân mình, bây giờ cậu lại ghen với cả em vợ mình”
Dạ Bân nở nụ cười.
Ôn Khanh Mộ hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, Dạ Bân lập tức làm một động tác ngậm miệng, không dám ăn nói lỗ mãng nữa.
“Tôi cũng không biết tại sao, tôi chỉ muốn chiếm hết chỗ trong lòng cô ấy, tôi muốn xếp ở vị trí đầu tiên!”
Trong mắt Ôn Khanh Mộ phát ra ánh sáng hung tợn.
Anh chưa bao giờ che giấu tính chiếm hữu của mình đối với Tô Lạc Ly!
“Tôi cảm thấy cậu đã đối xử với cô ấy quá tốt, dồn hết tâm tư lên người cô ấy, khi tất cả tâm tư của cô ấy không ở trên người cậu thì cậu sẽ mất cân bằng!”
Ôn Khanh Mộ cẩn thận lắng nghe lời phân tích của Dạ Bận.
“Vậy nên A Khanh à, cho tới giờ tôi đều không dây vào chuyện tình cảm, bởi vì nó rất phiền phức!”
Ôn Khanh Mộ chỉ uống rượu, không để ý đến Dạ Bân.
“Như vậy đi, tôi chỉ cho cậu một cách, đêm nay cậu tìm mấy cô em rồi ngủ với họ để di dời sự chú ý của mình, cũng khiến cho Lạc Ly ghen, để cô ấy lại chuyển dời tâm tư trên người cậu!”
“Cậu đừng có nghĩ ra mấy biện pháp tệ hại nữa!”
“Sao có thể là biện pháp tệ hại chứ? Cho dù là nam hay nữ thì đều phải có cảm giác nguy cơ, cũng bởi vì cậu giữ mình trong sạch quá nên Lạc Ly mới cảm thấy không có cảm giác nguy cơ, cho nên mới đối xử với cậu như vậy!”
Ôn Khanh Mộ dần dần hiểu ra, anh cảm thấy Dạ Bân nói cũng có lý.
Danh Sách Chương: