Một người phụ nữ đeo khẩu trang mặc áo lông trắng len qua đám đông.
Cô nghe thấy có người không ngừng hét lên tên mình, cô phát hiện ở đây có rất nhiều người đang hóng hớt nên mới đi tới. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lạc Ly hỏi người bên cạnh mình.
“Vừa có người nhảy xuống biển rồi có người khác nhảy xuống cứu, cô nói xem giờ thủy triều đang lên, nước biển còn xiết như thế, sao có thể cứu được đúng không? Người nhảy xuống đúng là tên ngốc mà!”
Một bác gái bên cạnh nói.
“Nhưng tôi thấy chắc là hai người này quen nhau, người đàn ông đó luôn gọi cô gái kia là Ly Ly, không quen thì sao biết cô gái đó mà gọi Ly Ly được chứ?”
Một bác gái khác nói. !Tô Lạc Ly lập tức cúi đầu nhìn xuống biển.
Chỉ thấy Ôn Khanh Mộ đang cố sức kéo một cô gái mặc áo trắng.
Nước biển không ngừng dội lên cơ thể anh, sóng ập tới, anh lại chìm trong nước!
Nhìn bóng dáng màu trắng anh đang kéo và áo trên người mình, màu sắc chẳng khác mấy!
Có lẽ anh tưởng người nhảy xuống biển là cô nên mới bất chấp nhảy xuống để cứu.
Nhìn Ôn Khanh Mộ gắng sức kéo bóng dáng đó...
Tô Lạc Ly rơm rớm nước mắt.
Đột nhiên cô cảm thấy mình ngày càng không nhìn rõ con người Ôn Khanh Mộ.
Anh cho rằng là mình nên không cần cả mạng sống.
Nhưng tại sao lại không muốn cho mình một đứa con?
Ôn Khanh Mộ, rốt cuộc anh nghĩ thế nào vậy?
Trong biển mênh mông, Ôn Khanh Mộ cố gắng nắm chặt lấy bóng dáng màu trắng đó, còn ráng sức tranh giành với biển!
“cứu chồng tôi!”
Đột nhiên Tô Lạc Ly la lên.
Nếu muốn giải thích rõ chuyện này thì rất lãng phí thời gian.
Tô Lạc Ly cũng không biết phải giải thích thể nào.
Lúc cô đang hoang mang lo sợ thì cuối cùng cảnh sát cũng đến.
Nhân viên quản lý liên quan của khu thắng cảnh cũng chuẩn bị dụng cụ cứu hộ chuyên nghiệp hơn để cứu Ôn Khanh Mộ và cô gái mặc áo lông trắng kia lên.
Tô Lạc Ly gạt đám đông sang một bên, đi đến địa điểm cứu hộ.
Xe cấp cứu đến trước, đưa hai người lên xe cấp cứu, Tô Lạc Ly cũng lập tức theo xe cấp cứu chở Ôn Khanh Mộ.
Danh Sách Chương: