Ôn Khanh Mộ càng nghĩ càng tức! Anh lửa giận bừng bừng như này, nhưng cô lại sống rất khoan khoái, còn nhàn hạ thoải mái đi làm bánh, còn tặng cho người này người kia! Quả nhiên anh không có chút địa vị nào trong lòng người phụ nữ này! Bằng không cũng sẽ không nhàn nhã làm bánh vào lúc anh lửa xém lông mày như này! Ôn Khanh Mộ càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân cực kỳ ấm ức.
Anh bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình, rõ ràng là đang tạo cho Tô Lạc Ly thời gian không gian tự do! Còn bản thân anh thì sao, đã cấm dục rất lâu rồi! Tất cả những điêu này đều là do Tô Lạc Ly gây ra, còn anh lại đang trừng phạt chính minhl Không được, tuyệt đối không thể hời cho cô như thế được! Khu Rainbow Sau khi biết người đàn ông Ôn Khanh Mộ này giở trò cáu kỉnh, cũng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho anh, dường như Tô Lạc Ly không rối rắm như trước.
Sau khi ăn tối, cô ngôi trên sofa ăn xoài mà dì Phương vừa mua, tự cô cũng làm cho mình một chiếc bánh mousse xoài, Vì không thể ăn nhiều, cô lấy một miếng to, cho dì Phương và Lê Hoa.
Ngày tháng qua đi cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Trên màn hình ti vi đang chiếu bộ phim điện ảnh vừa lên sóng của Tiêu Mạch Nhiên.
Đây là bộ phim Tiêu Mạch Nhiên quay lúc trước, diễn xuất của cô ta vẫn rất tốt, không hổ là nhân vật đẳng cấp ảnh hậu.
"Ông chủ, cậu về rồi!" Di Phương bỗng kêu lên.
Giọng nói kia mang theo sự hưng phấn và kích động.
"Dì Phương, dì đừng đùa, sao anh ấy có thể về chứ?" Tô Lạc Ly cho rằng dì Phương đùa với cô.
Di Phương đang chuẩn bị nói gì, Ôn Khanh Mộ giơ tay lên, không cho bà nói nữa.
Ôn Khanh Mộ mặt mày xám xịt, nhìn Tô Lạc Ly đang ngôi trên sofa.
Hoa quả, bánh ngọt, tỉ vị.
Vắt chân chéo ngũ, biểu cảm trên mặt ung dung thoải mái, hình như còn đang ngân nga điệu hát dân gian! Ôn Khanh Mộ nhìn thấy Tô Lạc Ly thoải mái như này, lập tức tức giận cháy lên đùng đùng! Ôn Khanh Mộ sải bước đi tới, giằng lấy quả xoài trên tay Tô Lạc Ly.
Quả xoài này, Tô Lạc Ly vừa gọt vỏ xong.
"Đừng tranh với tôi chứ!" Tô Lạc Ly còn tưởng rắng là Lê Hoa lại nghịch ngợm, kết quả vừa nhìn kỹ, khuôn mặt đen như đáy nồi kia, còn có thể là ai chứ? Đối với việc Ôn Khanh Mộ đột nhiên về nhà, Tô Lạc Ly cũng hơi thấy lạ.
Ôn Khanh Mộ cầm quả xoài, bắt đầu cản miếng lớn.
Tô Lạc Ly lườm anh.
"Đưa tiền đây, đừng ăn không! Quả xoài này 10 đồng, thêm công của tôi 5 đồng nữat" Tô Lạc Ly cầm dao gọt hoa quả, cầm một quả xoài nữa lên, định gọt thêm quả nữa.
Ôn Khanh Mộ nghe những lời này chỉ cảm thấy đáng yêu, vậy mà cô lại đòi tiền anh? "Đây là nhà tôi!" Anh là ông chủ của căn nhà này, đòi anh trả tiên? Có nhầm không thế? "Nhà anh? Nhà anh thì không cần trả tiền sao? Anh ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi! Một đông cũng không bỏ ra, có chuyện tốt như thế sao?" Ôn Khanh Mộ nhíu mày, lẽ nào đây không phải là lời thoại của anh sao? Sao lại bị Tô Lạc Ly cướp mất rồi? "Tô Lạc Ly, nên nói là cô ăn của tôi, ở của
Danh Sách Chương: