Không ngờ lại nói đề tài đen tối như thế ngay trước mặt mình!
Mục Nhiễm Tranh không biết nên nói gì nữa.
Tô Lạc Ly liên tục nháy mắt ra hiệu với ôn Khanh Mộ, thậm chí đá chân anh dưới bàn ý bảo anh nói chuyện chú ý một chút.
Mục Nhiễm Tranh cười xấu hổ.
“Có phải cháu sắp làm chủ không?”
Hai người này gắn bó keo sơn, chắc hẳn sắp có tin vui rồi nhỉ?
“Làm chủ? Nếu chú thím có con thì cháu cũng chỉ có thể làm anh.”
Hự, lại trúng đòn!
Vốn dĩ Mục Nhiễm Tranh còn muốn ở lại ăn tối, dù sao cũng lâu rồi anh chưa được thưởng thức tay nghề của Tô Lạc Ly, giờ thấy thế này, anh ăn cơm chó nó lắm rồi.
Vì vậy anh cũng không ở lâu, đi gặp Aston Martin của mình vẫn hơn.
Tuy mấy năm qua Mục Nhiễm Tranh đóng không ít phim, cũng nhận đại diện cho nhiều thương hiệu, kiếm được rất nhiều tiền, thế nhưng bố mẹ của anh cảm thấy anh vẫn còn nhỏ, nhiều tiền như thể đặt trong tay anh thì sợ anh phung phí, bởi vậy tiền của anh đều do bố mẹ cất giữ.
Anh muốn mua một chiếc xe thể thao từ rất lâu rồi, nhưng bố mẹ mãi không đồng ý nên anh cũng không mua được.
Lần này thì tốt quá rồi, Ôn Khanh Mộ đưa luôn cho anh một chiếc, phải biết rằng ôn Khanh Mộ chính là cái cớ tốt nhất!
Mục Nhiễm Tranh lái xe Aston Martin nghênh ngang rời đi.
Trong phòng chỉ còn hai Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ.
“Anh yêu, hôm nay phải cảm ơn anh.”
Tô Lạc Ly ngẩng lên và nở nụ cười rạng rỡ với Ôn Khanh Mộ.
“Cảm ơn anh làm gì? Anh đâu có giúp gì em.” Ôn Khanh Mộ chuyển tầm mắt sang hướng khác ngay.
Ban đầu Tô Lạc Ly nói việc này không cần anh lo.
Nhưng trước đó họ cũng đã nghĩ đến việc Tô Nhược Vân có thể sẽ sắp xếp truyền thông ở bên ngoài để ngăn cản cô vào nơi tổ chức lễ cưới.
Vốn dĩ Tô Lạc Ly cho rằng mình phải tốn chút công sức mới vào được, không ngờ lại đi vào rất thuận lợi.
Ngoài ra, trực tiếp mở clip ngay trong lễ cưới cũng phải một việc dễ dàng.
Ngoài anh ra thì còn ai có thể làm được chứ?
Danh Sách Chương: