Mục Nhất Hân nhíu chặt mày.
“Nói cũng phải, lần trước cũng có người bàn tán nói xấu Tô Lạc Ly, cuối cùng bị cậu dạy cho một trận, sau đó cũng không có ai dám bàn tán nữa. Không ngờ bọn họ lại nói một cách trắng trợn như vậy, cảm giác như có chuẩn bị từ trước”
Mục Nhất Hân vỗ vai Hoắc Tư Kiệt.
“Cậu nhớ hai cậu bạn kia trông thế nào không?”
Hoắc Tư Kiệt gật mạnh đầu.
“Từng gặp rồi, trước đây còn cùng đánh bóng nữa, là sinh viên năm nhất, nếu muốn tìm thì cũng dễ”
“Tôi giao chuyện này cho cậu đấy, lát nữa
cậu dẫn hai người đó đến cho tôi, tôi đích thân tra hỏi!”
“Ừm được, tôi hiểu rồi.”
Trong bệnh viện.
Tô Lạc Ly đứng ở cửa phòng ICU, nhìn Tô Kiếm Mặc ở bên trong qua ô cửa kính nhỏ.
“Ly Ly, em nghỉ ngơi một lát đi”
Cùng lúc đó, Chu Lễ Thành đi tới.
Danh Sách Chương: