Cuộc gọi vừa được kết nối.
"Alo, là em, Ly Ly đây." "Tô Lạc Ly, có phải em muốn chết không hả?"
Tô Lạc Ly lập tức kéo ống nghe ra xa tại mình, bởi vì thật sự quá chói tai!
Chờ một lát, cô mới chuyển ống nghe về.
"Điện thoại ở chỗ này không có tín hiệu, em đang dùng điện thoại của người trong thôn gọi cho anh đấy!" "Đó là chỗ tồi tệ nào mà thậm chí không có tín hiệu vậy?"
"Em lừa anh làm gì? Mấy ngày qua anh sống thế nào?"
"Em cứ nói thử xem! Ở nơi tồi tệ đó còn chẳng có tín hiệu điện thoại thì bọn em ăn
gì, uống gì hả?"
"Đoàn làm phim đã chuẩn bị đồ ăn, đồ uống từ trước nên vẫn ổn, anh không cần lo lắng cho em đâu, em sống rất tốt."
"Em khó khăn lắm mới gọi điện thoại cho anh chỉ để nói cho anh biết là em sống rất tốt à? Tô Lạc Ly, em cố ý chọc tức anh đúng không? Em rời khỏi anh lại sống tốt vậy à?" Ôn Khanh Mộ lại hét lên.
"Em sống không tốt, em sống không tốt, em sống có gì không tốt thì có thể làm sao chứ?"
"Em sống có gì không tốt? Có phải là điều kiện quá tệ không? Có cần anh qua đó thu xếp không?"
Ôn Khanh Mộ lập tức chuyển sang hình thức quan tâm.
Tô Lạc Ly thật sự không biết nên nói gì cho phải.
"Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện bình thường không? Mấy ngày tới, có lẽ em không thể gọi điện thoại cho anh mỗi ngày được. Cái điện thoại này cũng là của người khác, anh đừng gọi tới."
@i"
Tô Lạc Ly căn dặn xong những chuyện này lại tán gẫu với Ôn Khanh Mộ thêm vài câu, lúc này mới lưu luyến cúp máy.
Lúc đầu, Tô Lạc Ly nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên cũng lúng túng cười, không nói được mấy câu.
Nhưng Tiêu Mạch Nhiên lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tô Lạc Ly dậy sớm để quay phim. Cô luôn thức dậy rất sớm, chạy tới trường quay trong sương mù lúc tảng sáng.
Danh Sách Chương: