“Đứa nhỏ Vân Vân này, chỉ biết tự mình uất ức, chỉ biết lo nghĩ cho người khác”
Lâm Thanh Phượng thu lại ánh mát: “A Dịch, chuyện lần này khiến Vân Vân thiệt thòi rồi, sau này con phải tốt với ‘Vân Vân một chút, nếu con còn không thoải mái, ý phòng bên cạnh ñghỉ ngơi lái X Mộ Dung Dịch hé miệng, khẽ liếc Tô Lạc Ly quần áo xộc xệch ngồi trên mặt đất.
Có lẽ, để cô chịu chút dày vò, cô mới biết ở bên cạnh mình tốt thế nào.
“Vâng” Mộ Dung Dịch gật đầu, đi thẳng ra ngoài.
Lâm Thanh Mộ quay về trong phòng ngủ, vẫn cao quý.
tao nhã như cũ, không để gì vào mắt.
“Bà thông gia, mặc dù Tô Lạc Ly không phải do bà sinh, nhưng rốt cuộc cũng do bà nuôi lớn, hôm nay cô ta là ra chuyện thế này, tôi nghĩ bà nên chịu trách nhiệm”
Lời của Lâm Thanh Phương dường như dùng giọng mũi, dáng vẻ xem thường mọi người.
“Vâng vâng vâng, không phải tôi đang dạy dỗ nó sao?
Con nhóc chết tiệt này, bà yên tâm, nhất định tôi sẽ đánh cho nó không dám nữa!” Vương Vấn Hương dáng vẻ như người hầu.
Lâm Thanh Phượng hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tô Lạc Ly trên mặt đất, bỏ đi.
Vương Vấn Hương quay đầu nhìn Tô Lạc Ly: “Con nhóc.
này, xem xem hôm nay tao lột da mày!”
Đang nói, Tô Nhược Diệu không biết tìm được một chiếc thắt lưng từ đâu ra.
“Mẹ, nhà họ Tô chúng ta cũng không phải gia đình tâm thường gì, nhà chúng ta có gia pháp đó” Tô Nhược Diệu dáng vẻ thấy vui khi người gặp nạn, đưa thất lưng cho.
Vương Vấn Hương.
Khó trách vừa rồi không thấy cậu ta, thì ra là đi tìm thứ này.
Tô Lạc Ly cười lạnh, người em trai cùng cha khác mẹ này đối xử với người chị này đúng là “tốt”.
“Con trai ngoan!” Vương Vấn Hương nói rồi, cầm thắt lưng quất lên người Tô Lạc Ly.
Tiếng thắt lưng quất “vun vút” lên người Tô Lạc Ly, thuốc mà Tô Nhược Vân cho cô uống khiến cô không có chút sức phản kháng nào.
Có khi nào cô cứ bị đánh như này đến chết không?
Trong đầu Tô Lạc Ly thoáng hiện suy nghĩ như này.
Tô Khôn đứng bên cạnh vẫn không hề lên tiếng như trước.
Tô Nhược Diệu mang dáng vẻ xem kịch ngồi bên giường nhìn Tô Lạc Ly bị đánh, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Không đượ!
cCô tuyệt đối không thể chết thế này!
Tô Lạc Ly dùng sức, nắm lấy thắt lưng của Vương Vãn Hương.
“Bố, dù nói thế nào con cũng là con ruột của bố! Rốt cuộc là ai cướp bạn trai của ai, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ!”
Tô Lạc Ly biết, Vương Vãn Hương và bản thân không có chút quan hệ huyết thống nào, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bà †a nắm được chút sai lầm của cô, vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng Tô Khôn thì khác, Tô Khôn là bố ruột của cô!
Dù sao, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Tô Lạc Ly lúc này, một tay đang giữ lấy quần áo của mình, trên người đã có không ít vết thương, trên mặt còn sưng đỏ, vết ngón tay in rõ rành rành.
Trên người vì quá nhiều vết roi, toàn bộ đều là màu đỏ, thậm chí có chỗ đã chảy máu.
Tô Khôn lặng lẽ thở dài một hơi: “Được rồi, cũng đủ rồi!”
Vương Vãn Hương dùng sức giật lại, thát lưng rớt khỏi tay Tô Lạc Ly, cô vội khua liền vài cái.
“Đủ rồi? Lẽ nào ông còn muốn bảo vệ con nhỏ đê tiệt này sao? Suýt chút nữa nó hủy hoại cả nhà chúng ta rồi!
Vậy mà ông vẫn bênh nó?”
Vương Vấn Hương đưa thắt lưng cho Tô Nhược Diệu, bà ta cũng mệt rồi.
“Diệu Diệu, mẹ mệt rồi, hôm nay con dạy dỗ con nhỏ đê tiện này cho mẹt”
Tô Nhược Diệu cảm thấy trò hay tới rồi, nhanh chóng đứng dậy, còn xắn tay áo, vặn eo, bẻ cổ tay, quất thắt lưng về phía người Tô Lạc Ly.
Tô Nhược Diệu và Tô Nhược Vân là thai long phượng, trai tráng hơn hai mươi, đang tuổi sung sức.
“A..” Tô Lạc Ly không chịu nổi một cái, trực tiếp ngã nhoài ra đất.
Tô Nhược Diệu ra sức quất thắt lưng, từng cái từng cái đánh lên người Tô Lạc Ly, ra sức quất lên váy của Tô Lạc Ly, rất nhanh, váy của Tô Lạc Ly đã rách ra vài chỗ. . ngôn tình sủng
Mỗi roi quất xuống, váy của Tô Lạc Ly liền bay lên.
Tô Nhược Diệu dường như cực kì hưng phấn, càng đánh càng hăng!
Tô Khôn thấy vậy, vội vàng giậm chân.
“Con nhóc chết tiệt này, còn chưa nhận sai? Nói là sau này mày không dám qua lại với A Dịch nữa, hôm nay sẽ tha cho mày!” Tô Khôn chỉ Tô Lạc Ly, quát lên.
Tô Lạc Ly nghe thấy giọng nói này chỉ cảm thấy buồn thay.
Rốt cuộc là lỗi của ai?
Tô Lạc Ly cố gắng ngẩng đầu nhìn Tô Khôn: “Là tôi sai sao?”
Ngay khi Tô Nhược Diệu đang đánh hăng, chỉ nghe “tạch” một tiếng, thất lưng đứt làm đôi.
Tô Nhược Diệu nhìn chiếc thắt lưng đứt làm đôi, ném thẳng sang một bên: “Thật mất hứng! Mẹ, hay là dùng thắt lưng của con?”
Vương Vấn Hương liếc nhìn Tô Lạc Ly, thấy cô nằm trên đất không động đậy, thầm nghĩ cũng đủ rồi.
Bà ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc Tô Lạc Ly, ép cô ngẩng đầu lên: “Con nhỏ đê tiện, nếu sau này mày còn dám quyến rũ A Dịch, mày thử xem xem tao có lột da mày không!”
Nói xong, bà ta dùng sức ấn xuống, trán Tô Lạc Ly đập “bịch” một cái lên sàn.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu đánh chết cô ta rồi, còn phải gánh một mạng, cái mạng quèn của cô ta, không đáng!”
Nói rồi, Vương vấn Hương nhổ một ngụm nước bọt lên người Tô Lạc Ly.
“Đi thôi! Để cô ta tự sinh tự diệt!” Nói xong, Vương Vấn Hương kéo con trai mình, lại trừng mắt nhìn Tô Khôn, thay.
Rốt cuộc là lỗi của ai?
Tô Lạc Ly cố gắng ngẩng đầu nhìn Tô Khôn: “Là tôi sai sao?”
Ngay khi Tô Nhược Diệu đang đánh hăng, chỉ nghe “tạch” một tiếng, thắt lưng đứt làm đôi.
Tô Nhược Diệu nhìn chiếc thắt lưng đứt làm đôi, ném thẳng sang một bên: “Thật mất hứng! Mẹ, hay là dùng thắt lưng của con?”
Vương Vấn Hương liếc nhìn Tô Lạc Ly, thấy cô năm trên đất không động đậy, thầm nghĩ cũng đủ rồi.
Bà ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc Tô Lạc Ly, ép cô ngẩng đầu lên: “Con nhỏ đê tiện, nếu sau này mày còn dám quyến rũ A Dịch, mày thử xem xem tao có lột da mày không!”
Nói xong, bà ta dùng sức ấn xuống, trán Tô Lạc Ly đập “bịch” một cái lên sàn.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu đánh chết cô ta rồi, còn phải gánh một mạng, cái mạng quèn của cô ta, không đáng!”
Nói rồi, Vương vấn Hương nhổ một ngụm nước bọt lên người Tô Lạc Ly.
“Đi thôi! Để cô ta tự sinh tự diệt!” Nói xong, Vương Vấn Hương kéo con trai mình, lại trừng mắt nhìn Tô Khôn, “Mẹ, đúng là tối nay con có việc, tối nay mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi, con đi rồi về ngay” Nói rồi, Ôn Khanh Mộ đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
“Con đi đi, mẹ cũng phải về rì đứng dậy.
“ Mục Chỉ Huyên cũng Ôn Khanh Mộ liền dừng bước: “Vội vậy sao?”
“Con cũng biết bố con không rời mẹ được, mẹ nhân cơ.
hội ông ấy đi dự tị ạy ra đây, nếu mà để ông ấy ra, còn không biết phải giận dỗi mấy ngày nữa, mẹ không chọc nổi, giờ đi luôn đây”
Ôn Khanh Mộ há miệng, yết hầu cực kì khó chịu.
Đương nhiên anh biết mẹ nhớ anh, nhưng hôm nay quả thật bà đến không đúng lúc.
“Mẹ, chờ con bận xong đợt này sẽ về thăm bố mẹ”
Nghe thấy vậy, mắt Mục Chỉ Huyên liền mở lớn: “Con nói thật không?”
- ------------------
Danh Sách Chương: