Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng nói những lời vô dụng này, tôi chỉ hỏi ông, cuộc phẫu thuật của con trai tôi có thành công không? Sau này có thể như người bình thường không?”, Lương Thế Hào mất kiên nhẫn cắt ngang lời của bác sĩ.


“Rất xin lỗi, chúng tôi đã hết sức rồi”, Bác sĩ trả lời một cách khéo léo.


“Ách…”


Nghe thấy lời của bác sĩ, cả người Trương Xuân Hoa mềm nhũn, hai mắt tối lại, trực tiếp ngã ngồi trên ghế.


Còn Lương Thế Hào lại tỏ vẻ mặt giận dữ tóm cổ áo của bác sĩ, nghiêm trọng hỏi: “Ý của ông là chân của con trai tôi không chữa được? Các ông đã không thể bảo đảm phẫu thuật cho con trai tôi thành công, vậy còn làm phẫu thuật làm gì?”


“Thưa… thưa ông, bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro. Hơn nữa, chúng tôi đã trao đối với ông trước khi làm phẫu thuật và nhắc nhở vết thương của bệnh nhân rất nghiêm trọng, xác suất phẫu thuật thành công cũng không cao…”, bác sĩ nói trong hoảng sợ.


“Bang-”


Ngay sau đó là một âm thanh rõ ràng cắt ngang lời nói của bác sĩ.


Trương Xuân Hoa bật dậy khỏi chỗ ngồi, tát thẳng vào mặt người bác sĩ rồi như một người đàn bà chanh chua hét lên: “Tôi đã nói rồi, nếu sau này con trai tôi không thế đi lại, tôi sẽ đánh gãy chân các người!”


“Tôi… chúng tôi thực sự đã hết cách…”.


Bác sĩ đã nghe nói về thân thế của Lương Thế Hào trước khi làm phẫu thuật cũng biết chính mình không thể đắc tội người này, bởi lý do đó cho dù có bị tát, cũng không dám nổi giận hay phản kháng mà chỉ dám nhăn mặt nhíu mày xin tha thứ.


“Thôi đừng đánh nữa, đánh cũng vô dụng, chờ tiểu Bác đi ra chúng ta lại nghĩ cách khác”.


Nhìn thấy bộ dạng đáng thương cầu xin tha thứ của người bác sĩ, Lương Thế Hào dần bình tĩnh lại một chút, ông ta buông cố áo bác sĩ ra, đồng thời ngăn cản Trương Xuân Hoa đang muốn tiếp tục đánh người.


“Đám lang băm giống các người hẳn nên bị xử bắn đi!”


Trương Xuân Hoa không động thủ nữa nhưng vẫn không buông tha, mắng chửi không ngớt.


“Bệnh…bệnh nhân sẽ ra sớm thôi”, bác sĩ nói rồi nhanh trốn khỏi.


Lương Thế Hào lại lấy điện thoại di động ra, bắt đầu liên hệ với bên bệnh viện Yên Kinh, chuẩn bị đưa Lương Bác đến Yên Kinh chữa trị.


Nửa giờ sau, Lương Bác được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.


“Bác…bác sĩ phẫu thuật thành công không? về sau tôi có thể đi lại như người bình thường được không?” Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại trang nào đó khác лhayho. com thì đó là bản copy trái phép từ tụi mình. Ủng hộ tụi mình tại đúng trang web nhé.


Lương Bác đang nằm trên giường di động đã khôi phục ý thức, nhìn bác sĩ bên cạnh rồi hỏi.


“Tình huống cụ thể đã nói với người nhà bệnh nhân, cậu có thể hỏi họ”.


Sắc mặt người bác sĩ kia có chút khó coi, anh ta lo lắng nếu mình nói ra tình hình thực tế chưa biết chừng cũng sẽ bị đánh giống như đồng nghiệp.


“Bố… bố”, Lương Bác nhìn về phía Lương Thế Hào và hỏi.


“Bố sẽ liên hệ với bệnh viện Yên Kinh, dù đêm muộn cũng đưa con đến đó”, Lương Thế Hào cau mày nói.


‘Cái… cái gì?


ft


Tuy Lương Thế Hào không trực tiếp đưa ra câu trả lời nhưng Lương Bác không ngốc, hắn ta biết điều này có nghĩa cuộc phẫu thuật đã thất bại, nhất thời cả người bỗng ngây dại ra.


“Với vết thương của cậu ta cho dù đến Yên Kinh cũng không giữ được đầu gối. Huống chi bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục tiến hành phẫu thuật”.


Đúng lúc này, bác sĩ mổ chính bước ra lạnh lùng nói.


Vốn dĩ ông ta không muốn nhận ca phẫu thuật này nhưng viện trưởng đã yêu cầu, hiện giờ toàn lực tiến hành giải phẫu cho Lương Bác, kết quả trợ thủ còn bị đánh điều này khiến ông ta vô cùng căm tức.


“Ông… ông nói cái gì?”


Lương Thế Hào nhất thời nổi giận, chỉ tay vào người bác sĩ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK