Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Bình cũng hoảng hốt dập tắt tàn thuốc, cài khuy áo bảo vệ lại, sợ Mạnh Vạn Ngân dạy dỗ mình.


Bởi vì đây là thời gian đi làm, theo quy định thì tất cả các bảo vệ đều phải đi gác.


“Các cậu có khái niệm gì về thời gian không? Mấy giờ rồi mà còn ở đây tán dóc chém gió?”


Mạnh Vạn Ngân đanh mặt, ánh mắt đầy nghiêm khác nhìn về phía bọn Mã Bình, khi ánh mắt rơi vào Tân Tranh thì lập tức thay đổi: “Các cậu xem Tiểu Tranh người ta kìa, vừa mới nhận chức không bao lâu nhưng hôm nào cũng vào ca đúng giờ, làm việc cấn thận, hơn nữa cũng không gây ra sai lầm gì! Các cậu phải học hỏi người ta đi!”


“Rõ, thưa trưởng phòng!”


Mã Bình là người đầu tiên mở miệng đáp lại, vẻ nghiêm trang đó hệt như binh lính trên chiến trường nhận lệnh.


“Mã Bình, ranh con nhà cậu đừng giả vờ làm gì, chắc chắn là cậu lại lôi kéo mọi người tán dóc, lần sau còn như thế nữa thì cậu cởi đồ để lại rồi cút đi!”


Mạnh Vạn Ngân răn dạy, ánh mắt lại liếc sang Tân Tranh: Nhân vật chính còn đang ngồi đây, mấy cậu chém gió cái gì? Làm màu làm mè cái gì?


Tất nhiên, nghĩ là nghĩ thế, Mạnh Vạn Ngân cũng sẽ không thốt ra miệng.


Đồng thời, anh ta cũng rất tò mò… Lương Thế Hào bị bỏ tù cùng với tập đoàn Hải Thiên bị lật đổ, rốt cuộc có liên quan đến Tân Tranh hay không?


Tuy anh ta cũng tìm hiểu nghe ngóng được từ chỗ bạn bè trong đồn cảnh sát, tất cả mọi thứ đều do một tay Vương Mộng Nam thúc đẩy, nhưng anh ta cứ cảm thấy có gì đó liên quan đến Tân Tranh.


Cạch! Cạch!


Khi Mạnh Vạn Ngân đang tò mò thì tiếng giáy cao gót chạm xuống sàn nhà lại vang lên, trong trẻo êm tai.


Nhất thời, ngoài Tân Tranh ra, cả Mã Bình và mấy bảo vệ khác cũng chuyển ánh mắt về phía cửa, đôi mắt tràn ngập tò mò.


Phòng bảo vệ là nơi duy nhất trong trường không có phụ nữ, hơn nữa còn hoàn toàn không có một cô gái nào muốn đến phòng bảo vệ.


Trong tình huống này, tất cả mọi người đều muốn biết cô gái đó là ai, đến nơi công tác của một bảo vệ đế làm gì.


Không chỉ mình họ mà cả Mạnh Vạn Ngân cũng có chút tò mò.


Vì sự tò mò, anh ta quay đầu lại theo bản năng, rõ ràng trông thấy một cô gái có dáng người ma quỷ, đang bước vội đến văn phòng.


Hai ngọn núi trước ngực cứ nảy lên trong lúc đi đường, trông cực kỳ đồ sộ, eo thon nhỏ nhắn có thể ôm chặt, đôi chân thon dài bị che giấu dưới lớp quần cảnh sát rộng thùng thình nhưng lại nhận ra được nó thẳng tắp, nói theo ý chuyên nghiệp hơn, đó không phải là chân chữ X hay vòng kiềng gì.


Dáng người như ma quỷ, cộng với bộ đồ cảnh sát, cộng thêm khí chất oai nghiêm uy phong…


Hàng ngon!


Trong lòng Mạnh Vạn Ngân lập tức xuất hiện hai chữ đó.


Với kẻ háo sắc như anh ta, nếu có thể đặt cô gái ngon lành thế này dưới thân thì dù có giảm thọ cũng thấy vui.


Hả?


Đột nhiên, Mạnh Vạn Ngân còn chưa kịp chuyển tầm mắt thì trông thấy ánh mắt nữ cảnh sát nhìn mình cực kỳ nghiêm khắc, mang theo vẻ tức giận và chán ghét!


Điều này khiến anh ta lập tức bừng tỉnh, sau đó cảm thấy mất mặt, nhíu mày, cố tình đanh mặt nói: “Cô là người do ai cử tới? Đến chỗ chúng tôi làm gì?”


“Tôi là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự chi nhánh Hồng Giang”.


Vương Mộng Nam đi đến cửa phòng làm việc, lạnh lùng đáp lời, cũng không nhìn tới Mạnh Vạn Ngân mà nhìn về phía Tân Tranh trong văn phòng.


Hoa khôi đồn cảnh sát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK