Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lên xe, Vương Hải lên tiếng
đề nghị, vừa nãy cậu ta không những đoán ra Chu Manh muốn gọi điện cho Giang Đào, cũng phán đoán ra Giang Đào không tiện nghe điện thoại.
Chu Manh gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, mở wechat, và soạn tin nhắn.
“Cậu Giang, vừa nãy chúng tôi gặp Tô Diệu Y ở cổng cổ Thành Tô Thành, cô ta đi cùng tên nhãi họ Tân!”
Nửa phút sau, Chu Manh soạn xong nội dung tin nhắn, sau khi xác thực không có sai sót, ấn gửi đi.
“Tinh!
II
Liền sau đó, Giang Đào ở tận Giang Ninh nhận được tin nhắn, hơn
nữa nghe thấy âm thanh báo có tin nhắn của wechat, nhưng không lập tức lấy ra xem.
Bởi vì lúc này, anh ta đang ngồi trên vị trí lái phụ của chiếc Audi A6L mang biển số quan chức Nam Tô.
Ngoại trừ bố Giang Khai Huy của anh ta đi cùng, trên xe còn có một người phụ nữ.
Một người phụ nữ nổi tiếng quan trường Nam Tô.
Tô Lê.
Cô của Tô Diệu Y!
Vào kỷ nghỉ lễ Quốc khánh ngày một tháng mười, cổ Thành Tô Thành chặt kín xe cộ, du khách đông như
mắc cửi.
Chiếc Maybach nối đuôi đi trên con phố Cổ Thành, thu hút ánh mắt của không ít người, thậm chí có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Tên Giang Đào đó cũng không vấy nước tiểu lên gương mà soi, xem mình có đức hạnh gì, còn muốn đề nghị kết thông gia!”
Trong chiếc Maybach, bầu không khí có chút nặng nề, Trương Hân Như nhìn Tô Diệu Y tâm trạng có chút sa sút bên cạnh, tức giận bừng bừng nói: “Luận gia thế, tuy nhà họ Giang ở Nam Tô có chút quyền lực, nhưng cũng chỉ dưới bóng râm cây đại thụ nhà họ Tô các cậu; luận tướng mạo, Giang Đào cũng rất bình thường; luận năng lực tài hoa, ngay cả xách dép
cho cậu, anh ta cũng không xứng -rốt cuộc là ai cho anh ta dũng khí, dám đề nghị kết thông gia với cậu?”
Không có câu trả lời, Tô Diệu Y nhìn ra ngoài cửa kính, hơi cau mày.
Mặc dù cô ta tiết chế cảm xúc rất tốt, nhưng bị người ta nói là vợ chưa cưới của người khác, ít nhiều cũng bực bội.
Trần Tĩnh thấy vậy, im lặng không nói gì.
Người xuất thân từ trang trại nhà họ Trần ở Đông Bắc như cô ấy, không hiểu hỗn tạp bao nhiêu nhân tố trong việc liên hôn giữa những hào môn, cũng không biết nên an ủi Tô Diệu Y thế nào.
“Trương Hân Như, tôi thấy cô đang lo bò trắng răng đấy, ngay cả cô cũng cảm thấy Giang Đào đó không xứng với Diệu Y, cô cảm thấy Diệu Y sẽ đồng ý sao?”, Tân Tranh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy tâm trạng của Tô Diệu Y không tốt, cười đáp lời.
“Cũng đúng”.
Trương Hân Như gật đầu: “Diệu Y, ông nội và bố mẹ của cậu thương cậu như vậy, chỉ cần cậu nói một chữ không, cho dù Giang Đào và bố của anh ta dẫm nát ngưỡng cửa nhà họ Tô các cậu thì cũng vô dụng”.
“Cậu nói nhiều quá”.
Lại nghe thấy lời của Trương Hân Như, Tô Diệu Y nhướng mày, miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó nói với Tân Tranh: “Anh Tranh, chúng ta đi thăm quan danh lam thắng cảnh trước, đến chiều về dinh thự cố sau”.
“Được”.
Tân Tranh gật đầu, anh biết lúc này tâm trạng Tô Diệu Y không tốt, hơn nữa sợ bô’ con nhà họ Giang đã đến dinh thự cổ nhà họ Tô trước, cố ý muốn tránh.
“Danh lam thắng cảnh có gì đẹp chứ?”
Trương Hân Như trời sinh ru rú ở nhà, không thích ra ngoài nhiều, nghe
thấy lời đề nghị của Tô Diệu Y, lúc này có chút buồn phiền, sau đó nhìn Tân Tranh, con ngươi khẽ chuyển động, đề nghị nói: “ông anh à, hôm nay chúng ta phải tham gia đại thọ bảy mươi của ông nội Tô, anh ăn mặc như này hình như không thích hợp lắm? Hay là ba người chúng tôi cùng anh đi mua quần áo nhé?”
“Tôi mặc như này thì làm sao?”
Tân Tranh cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, quần thể thao phối với áo phông, không cảm thấy có gì không thỏa đáng cả.
“Xin anh đấy, người ta nói người đẹp vì lụa, ông nội Tô mới vừa bước xuống từ trung tâm quyền lực, đến chúc thọ ông ai ai cũng là quan chức cấp cao, anh có thể không mặc quần
áo hàng hiệu, nhưng ít nhất cũng phải mặc quần áo chỉnh tề chút, bằng không sẽ bị người ta phân biệt đối xử”, Trương Hân Như nhắc nhở, cô không muốn Tân Tranh bị người khác khinh thường chút nào.
“Bọn họ nhìn thế nào, liên quan gì đến tôi?”, Tân Tranh hỏi ngược lại.
Trương Hân Như không còn lời nào để nói.
Tô Diệu Y thì cười khổ trong lòng không thôi.
Trong thời đại nịnh bợ này, rất nhiều người chú trọng đến hình thức bên ngoài, quần áo, túi xách, đồng hồ, xe hơi đều là biểu tượng chứng minh
cho thân phận địa vị, nhưng người thực sự hùng mạnh không cần phải dùng những thứ này đế chứng tỏ mình.
Theo Tô Diệu Y thấy, Tân Tranh thuộc về vế sau.
Tân Gia Yên Kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK