Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Hải Thiên, sở hữu gia sản hàng chục tỷ tệ, trong hai giới hắc bạch tại Đông Hải đều có quan hệ qua lại, còn cùng ông trùm xã hội đen Trương Bách Hùng xưng huynh gọi đệ, nếu anh dám động vào một ngón tay của tôi, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”


Mắt thấy bước chân của Tân Tranh vẫn không ngừng lại, Lương Bác kinh hãi hét lên, cố gắng thử dùng người chống lưng phía sau để dọa anh thối lui.


Bốp!


‘Cộp!


tt


‘Cộp!


ti


Tân Tranh vẫn giữ im lặng, ngày càng cách gần Lương Bác.


“Đừng…. đừng tới đây…”


Thấy trên gương mặt Tân Tranh không có bất kỳ tia do dự nào, Lương Bác theo bản năng lùi về phía sau, muốn tránh xa anh một chút, cảm giác đó giống như trong mắt hắn giờ phút này Tân Tranh là một bóng ma đến đòi mạng vậy.


Một bước, hai bước, ba bước…


Sau ba bước, cơ thể của Lương Bác đã dán sát lên tường.


Hắn đã không còn nơi nào đế lui


nữa!


Cùng lúc đó, Tân Tranh cũng dừng lại, đứng cách Lương Bác không đến một mét thấp giọng hỏi: “Mày không phải muốn đánh gãy một chân của tao sao?”


“ư


Lương Bác mấp máy môi, yết hầu chuyển động nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.


Soạt!


Tay phải Tân Tranh bỗng nhiên vươn tới, một phát túm chặt cổ áo của Lương Bác, trực tiếp nhấc cả người Lương Bác lên giống như nhấc một con gà, đè ở trên tường.


Lương Bác sợ tới mức toàn thân cứng ngắc run rẩy, đồng tử không ngừng giãn ra… lại giãn to, sâu trong đáy mắt không còn chút ngông nghênh ngày thường nữa, thay vào đó là sự sợ sệt!


Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng sợ hãi như lúc này!


“Tao từng nhắc qua mày phải nhớ kỹ lấy, kết quả mày lại cứ bỏ ngoài tai lời nói của tao, ngược lại còn hành động táo tợn hơn, sai người đánh gãy chân đồng nghiệp của tao, còn muốn ra tay với tao- mày nói xem, tao có nên làm một chút gì đó không?”


Tân Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt đang vặn vẹo vì sợ hãi kia của Lương Bác, lạnh băng hỏi.


Không có câu trả lời, Lương Bác đảo mắt nhìn Mộng Bưu đang đứng cách đó mười mét.


Hắn thấy rõ Mộng Bưu nghiến răng, lấy ra súng lục từ trong ngực tên tài xế, nhắm chuẩn họng súng vào lưng Tân Tranh.


“Tao đã từng cảnh cáo mày, đừng đùa với lửa”.


Phát giác được sự khác thường của Lương Bác, Tân Tranh giống như sau lưng mọc thêm mắt, nói mà không thèm ngoảnh đầu lại.


Lộp cộp!


Trái tim Mộng Bưu run lên, tay phải đang cầm súng có chút không vững, ngón trỏ vốn đã đặt lên cò súng hơi buông lỏng.


Tuy nhiên, chẳng bao lâu hắn lại nắm chắc khẩu súng!


“Mày quá tự đại rồi!”


Dưới ánh đèn mờ ảo, Mộng Bưu ngắm đúng đầu Tân Tranh lạnh lùng nói.


“Vậy sao?”, Tân Tranh vẫn như cũ không quay đầu nhìn lại: “Vậy mày không ngại nổ súng thử xem!”


Mộng Bưu nhướng mày không đáp.


Một giây, hai giây, ba giây…


Súng đã nổ.


Viên đạn lao vút khỏi nòng súng, sượt qua ống giảm thanh, xé rách lực cản của không khí, bắn về phía Tân Tranh.


Mặc dù Mộng Bưu sợ hãi khả năng đánh cận chiến khủng bố của Tân Tranh, nhưng hắn không tin anh có thể né đạn ở cự ly ngắn như vậy


“A…”


Lương Bác sợ tới mức nhắm chặt mắt, thất thanh hét lên, giống như người say rượu, hoàn toàn xụi lơ.


Vèo!


Chân Tân Tranh nhoáng một cái, giống như một bóng ma, nhanh chóng lướt qua một bên.


Leng keng!


Trong tích tắc, một âm thanh giòn giã vang lên, viên đạn đã cắm sâu vào bức tường bên cạnh Lương Bác, bắn ra tia lửa văng trúng bắp chân của Hoàng Giai Ví.


Hoàng Giai Vĩ thét chói tai rồi ngã xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK