Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đợi Lương Bác đáp lời, Dương Hải Quốc đã mặt đầy lo âu bước lên tóm chặt lấy cánh tay Tân Tranh, sợ anh xảy ra va chạm với Lương Bác.


“Chúng tôi đương nhiên không mất trí nhớ”.


Lương Bác cau mày, đầu tiên là mạnh mẽ đáp trả, sau đó cảm nhận được sự lạnh băng trong mắt Tân Tranh, hắn chỉ cảm thấy giống như đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, trái tim liền run lên, sau lưng lạnh ngắt.


Sau đó nhớ lại tình hình tối qua, giọng điệu liền dịu lại: “Hôm nay chúng tôi tới không phải là để tìm anh”.


“Đã như vậy thì dìu cậu ta dậy rồi quay xe lại, đừng chắn đường của chủ hộ!”, Tân Tranh trầm giọng đáp.


“Tiểu Vĩ, đứng lên, đi!”


Lương Bác cố nén lửa giận trong lòng, thấp giọng gầm lên với Hoàng Giai Vĩ, kẻ lúc này đã mặt sưng vù, miệng đầy máu.


Hoàng Giai vr phun máu trong miệng, đầy phẫn nộ cùng uất ức nhặt răng rơi trên đất, xoay người lên xe.


“Coi như anh giỏi!”


Lương Bác gật đầu giơ ngón tay cái với Tân Tranh, sau đó lùi số, hung hăng đạp mạnh ga.


‘Vù


Kèm theo tiếng gầm rú của động cơ ô tô, chiếc Aston Martin đột nhiên phóng vọt lên, sau đó cua một đường cong đẹp mắt, dừng lại cách đó không xa.


“Mẹ kiếp, tên khốn kia quá kiêu ngạo mà!”


Đợi xe vững vàng dừng lại, Hoàng Giai Vĩ vẻ mặt vặn vẹo nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập oán hận, cảm giác như nếu đưa hắn một cây súng lúc này, hắn sẽ ngay lập tức xuống xe bắn chết Tân Tranh vậy.


Lương Bác không trả lời mà cau chặt mày, mặt hắn như giăng một màn sương giá, lạnh lùng trừng Tân Tranh qua kính cửa sổ.


Là một trong những công tử có tiếng ở Đông Hải, số người mà hắn từng giẫm đạp có thể xếp hàng từ cửa sau đến trước cửa đại học Đông Đại nhưng từ tối qua tới hôm nay hắn liên tục bị Tân Tranh chà đạp hai lần, thậm chí cả một cái rắm cũng không dám phóng ra.


Nếu không phải lòng dạ hắn không đơn giản, cũng sẽ không có cách nào tiếp nhận loại tương phản trên trời dưới đất này.


“Mẹ kiếp chỉ là một con chó canh cửa mà thôi, còn thực sự tưởng rằng bản thân có anht võ nghệ liền vô địch thiên hạ sao? Cậu Lương, bây giờ kêu người qua xử lý hắn chăng?”


Hoàng Giai Vĩ lau vết máu bên miệng, trong mắt đầy căm giận và thù hận.


Tuy rằng hắn có thể phán đoán ra võ công của Tân Tranh không tệ, nhưng với thân phận và địa vị của họ tại Đông Hải này, muốn đối phó với một tên bảo vệ là quá dễ dàng.


Thậm chí, đối với họ, việc giết chết một nhân viên bảo vệ ở tầng lớp dưới cũng không phải chuyện khó khăn gì!


“Cứ để hắn nhảy nhót trước, trở về lại tính cả nợ cũ nợ mới với hắn sau!”


Lương Bác u ám nhìn Tân Tranh đứng cách đó không xa qua kính cửa sổ nói, sau đó châm một điếu thuốc, như muốn dùng nicotine để làm tê liệt cơn tức giận trong lòng.


“Cậu Lương, tôi một giây cũng không thể đợi được nữa rồi!”


Hoàng Giai Vĩ bực bội nói, mặc dù hắn không tính là cậu ấm hàng đầu tại Đông Hải, nhưng tốt xấu gì gia cảnh cũng không tệ, từ nhỏ tới lớn chưa từng bị người khác ‘chỉ bảo’ như vậy.


“Tôi đã từng nói với cậu rồi, gốm sứ không thể chính diện đối đầu với gạch thô, nhưng cậu không nghe, ra tay với một tên bảo vệ có ý nghĩa gì không? Vừa rồi tên khốn kiếp đó giáo huấn cậu, nếu như có người lập tức động tới hắn, kẻ ngốc cũng biết là do anhng ta làm”.


Lương Bác nhíu mày dạy bảo một câu, tiếp đó mới nó: “Huống hồ, nhiệm vụ hôm nay của tôi là tới dùng bữa với Hân Như. về phần hẳn ta, nếu anhng ta đã nắm được thân phận thì hắn cũng giống như thịt cá nằm trên thớt vậy, mặc người chém giết bất cứ lúc nào”.


“Cậu Lương dạy phải!”


Hoàng Giai vr vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.


Cùng lúc đó trước cửa Gia Anhc Viện.


Dương Hải Quốc vẫn đang hoảng hồn, ngón tay kẹp một điếu thuốc, mỗi lần hút tay đều đang run rẩy.


“Tiểu Tranh, cậu quá kích động rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK