Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộng Bưu lạnh lùng nói, đồng thời cảnh cáo nói: “Ngoài ra, tao khuyên mày tốt nhất đừng hành động lỗ mãng, nếu không tao không ngại một phát bắn chết mày, sau đó ném mày đến sống Hoàng Phố cho cá ăn đâu – xác chết vớt được ở sông Hoàng Phố mỗi năm hơn trăm, không ai quan tâm đến việc sống chết của mày đâu”.


Tân Tranh ôm đầu, lặng lẽ ngồi vào vị trí hàng ghế sau, mặc cho hai gã lực lưỡng dùng súng dí vào hông của anh, lên tiếng hỏi: “Chúng mày là người của Lương Bác tìm đến phải không?”


“He he, mày cũng không ngốc”.


“Mẹ kiếp, một con chó canh cổng lại dám đắc tội với cậu Lương, đúng là không biết sống chết!”


Nghe thấy lời của Tân Tranh, hai gã lực lưỡng bật cười lạnh lùng.


Mộng Bưu cũng không ngăn việc


này.


Bởi vì theo hắn ta thấy, Trần Tranh chắc chắn sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai, ý nghĩa sống hiện tại chỉ là để Lương Bác xả giận.


Dưới tình hình như vậy, nói cho Tân Tranh sự thật, chỉ là để Tân Tranh chết rõ ràng hơn thôi!


“Cậu Lương, bắt được người rồi, cậu tìm một nơi, cho cậu xả giận”.


Mộng Bưu nhìn Tân Tranh một cái, phát hiện Tân Tranh thật thà ngồi im bất động ở vị trí giữa hàng ghế sau, hắn bèn cất súng, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lương Bác.


“Hiểu suất làm việc của anh Bưu cũng thật nhanh!”


Phía bên kia điện thoại, Lương Bác vừa xả một trận hung hãn lên người một cô người mẫu, đang hút “điếu thuốc sau khi xong việc”, nghe thấy lời của Mộng Bưu, lập tức cười lớn: “Tôi đang ở biệt thự Đàn Cung, anh đưa hắn tới đây!”


“Được, cậu Lương!”


Mộng Bưu trầm giọng trả lời, sau đó tắt điện thoại.


“Anh Bưu, cậu Lương định xử lý tên này thế nào?”, một gã lực lưỡng thấy Mộng Bưu tắt điện thoại, hơi hiếu kỳ hỏi.


“Tôi cảm thấy, khả năng lớn là hẳn ta sẽ bị băm nát, ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!”, một gã lực lưỡng khác cười lạnh lùng nói.


“Việc này phải xem tâm trạng của cậu Hoàng rồi, cậu Hoàng cho hắn chết vào canh ba, chắc chắn hắn không sống nổi đến canh năm!”


Mộng Bưu nói, nghiêng đầu liếc nhìn Tân Tranh một cái, sau khi phát hiện Tân Tranh không dám hành động lỗ mãng, sự nghi ngờ và lo lắng vì không thể điều tra được thân phận của Tân Tranh trong lòng hắn ta lập tức tan thành mấy khói.


Theo hắn thấy, nếu Tân Tranh là nhân vật lớn có thể bảo mật hồ sơ, chắc chắn sẽ không ‘nghe lời’ như vậy!


Soạt!


Đúng lúc này…


Âm thanh phá không trung vang lên, hai tay của Tân Tranh vung ra nhanh như điện, bỗng ấn lên tay của hai gã lực lưỡng bên cạnh.


“Mày…”


vẻ mặt của hai gã lực lưỡng biến sắc, kinh hãi kêu lên theo bản năng.


“Rắc rắc!”


Tiếng xương đứt gãy vang lên, cắt ngang tiếng kêu của hai gã lực lưỡng.


Hai tay Tân Tranh phát lực, trực tiếp bẻ gãy cổ tay của hai gã lực lưỡng, súng ngắn lập tức rơi xuống.


Soạt!


Một đòn thành công, Tân Tranh không dừng lại, hay tay hóa thành con đao, vung lên như ảo ảnh, bỗng chốc chém trúng sau gáy của hai gã lực lưỡng.


Ngay cả hừ một tiếng hai gã lực lưỡng cũng không kịp phát ra, liền ngất đi trên ghế.


Tất cả nhìn có vẻ phức tạp, thực tế chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.


ừm?


Đúng lúc hai gã lực lưỡng bị Tân Tranh dùng tay chém ngất, Mộng Bưu ngồi ở vị trí phía trước phát hiện ra điều gì không đúng, sắc mặt bỗng thay đổi, vội vàng quay người, rút súng.


Kết quả, nghênh đón hẳn ta là một họng súng đen xì!


“Không được động đậy, nếu không tao một phát bắn chết mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK