Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ không nói chuyện phiếm cười đùa như khi bắt đầu tới đây, lúc trở về, đám người Giang Đào đều ủ rũ im lặng, bầu không khí có chút căng thẳng.


“Giang thiếu, Manh Manh, thật ngại quá đều do tôi sắp xếp không chu toàn”, Vương Hải do dự một chút mới mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng, chủ động nhận trách nhiệm.


“Vương Hải, chuyện hôm nay không liên quan đến cậu, đều do tên bảo vệ chết tiệt kia”, Giang Đào lắc đầu nói.


“Giang thiếu, chẳng lẽ việc này cứ bỏ qua như vậy sao?”, Chu Manh ngẩng đầu nhìn Giang Đào, trên mặt tràn đầy tia phẫn uất.


Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa bao giờ bị người khác làm nhục như vậy.


Cậu ta hận không thể băm nhỏ Tân Tranh cho cá ăn, nhưng Trương Cổ cuối cùng lại tỏ thái độ khiến cậu ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Tuy bố cậu ta là tâm phúc của người trong giới chính trị, nhưng để đấu với Trương Bách Hùng thì vẫn chưa đủ tư cách.


Một điều nhịn chín điều lành, với hiểu biết của cậu ta về bô’ mình thì dù ông ta có thực lực thì cũng tuyệt đối không vì cậu ta mà đối đầu với Trương Bách Hùng!


“Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy”, Giang Đào mớ miệng tỏ rõ quan điếm, thái độ vô cùng kiên quyết.


Hmm?


Nghe được lời này của Giang Đào, mấy người Chu Manh đều nhìn Giang Đào, đợi anh ta nói câu tiếp theo.


“Phải xả mối hận này nhưng không thể nhất thời nóng lòng”.


Giang Đào cau mày, trầm giọng nói: “Trước mắt tên khốn Trương Cổ đã tỏ rõ thái độ muốn bênh vực gã bảo vệ kia, bất luận có phải thật lòng hay không thì lúc này nếu chúng ta ra tay đối phó với tên bảo vệ chẳng khác gì đánh vào mặt anh ta, anh ta sẽ không ngồi yên nhìn. Hơn nữa tôi thấy tương lai ắt phải đánh giết nhau, đến lúc đó thuê bọn côn đồ đến giải quyết là xong!”


“Giang thiếu, ý của cậu là?”


Trong lòng Chu Manh hơi chấn động, bởi tính chất công việc của bố mà từ nhỏ cậu ta cũng đã được hun đúc, hiểu được đạo lý “giết người phải thấy máu”.


“Manh Manh, cậu nghĩ nên trả thù tên bảo vệ kia thế nào thì cậu mới thấy thoải mái đây?”, Giang Đào hỏi.


“Băm nhỏ hắn, vứt xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn!”, Chu Manh thốt ra.


“Tôi vừa nói rồi, chúng ta đều là người văn minh, chém chém giết giết là chuyện không thể làm”.


Giang Đào cười cười, nói: “Cá nhân tôi lại cho rằng, không nhất định phải ra tay với tên bảo vệ, thân thủ của hắn rất tốt, nếu dùng vũ lực giải quyết vấn đề thì chúng ta không có ưu thế, thậm chí có thể nói là dùng điểm yếu của bản thân


đối phó với điểm mạnh của đối phương”.


“Tôi đề nghị, di dời mục tiêu, mang ân oán trút lên đầu kỹ nữ Trần Tĩnh kia”.


Giang Đào lúc này thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Manh Manh, thử nghĩ mà xem, nếu cậu đặt kỹ nữ đó dưới thân, tùy ý đùa bỡn mà tên bảo vệ lại không thể làm được gì, loại cảm giác này có phải rất kích thích không?”


Hửm?


Chu Manh nghe vậy, mặt lập tức sáng lên hỏi: “Giang thiếu, sao có thể làm được vậy đây?”


“Ngày 11 Quốc khánh là sinh nhật lần thứ 70 của ông nội Tô Diệu Y, bố tôi sẽ đưa tôi đến chúc mừng sinh nhật ông cụ Tô, đồng thời còn có thể đề nghị liên hôn với nhà ho Tô – bố tôi là hoc trò mà


ông cụ Tô tự hào nhất, hơn nữa tương lai rộng mở, tôi nghĩ bất luận là ông cụ Tô hay những người khác nhà họ Tô cũng sẽ không từ chối”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK