Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Tân Gia Yên Kinh: Nhà họ Tân ở Yên Kinh.
Bốn chữ này không cần mượn danh bất cứ thứ gì.
Cô ta tin, nếu những người hôm nay đến mừng thọ ông nội cô ta biết Tân Tranh là con cháu mà ông cụ nhà họ Tân coi trọng nhất, từng đánh gãy một chân cậu cả nhà họ Dương trong lúc nhà họ Dương cực kỳ hưng thịnh,
thì bất kể là ông lớn trên thương trường hay lãnh đạo chính trị cấp cao, đều sẽ thu mình lại.
Điều cô ta không biết là so với bốn chữ Tân gia Yên Kinh, hai chữ “Long Vương” càng có sức ảnh hưởng hơn trong quân đội Hoa Hạ, cơ quan tình báo nước ngoài và thế lực ngầm!
Cùng lúc đó, chiếc Audi A6L mang biển số cơ quan nhà nước của Nam Tô đi vào đường cao tốc Thượng Hải – Hàng Châu, chạy về hướng Tô Thành.
Trong xe, Giang Khai Huy và Tô Lê ngồi ở ghế sau ô tô, trong đó Giang Khai Huy ngồi ở ghế phía sau ghế lái phụ – vị trí chuyên dành cho lãnh đạo
ngồi.
Mặc dù Tô Lê chưa đến bốn mươi tuổi nhưng đã leo lên cấp năm, trở thành bí thư cấp tỉnh, hơn nữa còn có thân phận là con cháu nhà họ Tô, nhưng xét về cấp bậc và quyền lực, thì vẫn không thể so với Giang Khai Huy, người chuẩn bị chen vào trung tâm quyền lực của Nam Tô.
Ngược lại, nếu Tô Lê muốn tiến xa hơn nữa trong sự nghiệp, vẫn cần sự giúp đỡ của Giang Khai Huy.
Vì lí do này, cô ta không chỉ chủ động đi cùng Giang Khai Huy đến nhà họ Tô, mà còn thầm bày tỏ sự ủng hộ với mối hôn sự của Giang Đào và Tô Diệu Y.
ở ghế sau, Giang Khai Huy và Tô
Lê đang trò chuyện, Giang Đào giống như một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, không hề đụng đến điện thoại.
Một mặt, anh ta muốn học tập nghệ thuật giao tiếp thông qua cuộc trò chuyện của Giang Khai Huy và Tô Lê – Là lãnh đạo, IQ không cần cao, nhưng EQ nhất định phải cao, mà phương thức phản ánh EQ trực tiếp nhất chính là cách nói chuyện.
Mặt khác, mặc dù anh ta đã biết Tô Lê ủng hộ mình và Tô Diệu Y bên nhau, nhưng anh ta vẫn muốn thể hiện trước mặt Tô Lê, để tiện để lại ấn tượng tốt với Tô Lê.
“Phải rồi, Tiểu Lê, cô biết lần này có những ai đến mừng thọ thầy không?”, tán gẫu xong, Giang Khai Huy đột nhiên đối chủ đề, thản nhiên
hỏi.
“Lưu Dũng, Vương Chấn Đào muốn đến, nhưng bị ông cụ từ chối rồi”, Tô Lê nghe thấy, trong lòng khẽ động, suy nghĩ một lát mới chậm rãi lên tiếng.
Lần này, có rất nhiều người đến mừng thọ ông cụ Tô, nhưng Tô Lê chỉ nhắc đến hai cái tên đó.
Bởi vì, cô ta biết, việc nhắc đến những người khác không có ý nghĩa với Giang Khai Huy!
“Ồ?”, Giang Khai Huy nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên: “Tại sao? Sợ ảnh hưởng không tốt sao?”
“Vâng”.
Tô Lê gật đầu, nói: “ống cụ nói rồi, bên trên hiện tại không cho phép làm chuyện này. Vốn dĩ ông cụ chỉ muốn ăn cơm cùng người trong nhà, nhưng ba anh em chúng tôi không đồng ý, ông cụ đã 70 tuổi, dù thế nào thì cũng phải tố chức. Cuối cùng, ông cụ cũng thỏa hiệp, nhưng quy định rõ ràng, phải hạn chế số lượng người, chỉ cho phép những người vùng tam giác Trường Giang đến, và không nhận quà”.
“Thầy vẫn là người có đức độ”.
Giang Khai Huy cười khen một câu, trong lòng không giấu được vui mừng.
Giang Khai Huy và hai người Lưu Dũng, Vương Chấn Đào trong lời Tô
Lê là ba học trò mà Tô Nho Lâm tâm đắc nhất.
Người đầu tiên đã không còn là phó, chính thức trở thành một trong hơn 200 người có quyền lực lớn nhất toàn Hoa Hạ, là học trò ông cụ Tô tự hào nhất, nhưng do tuổi đã cao, nên về cơ bản sự nghiệp của ông ta đã đi đến phần cuối.
Người sau làm chức phó của ủy ban của một bộ, cùng cấp với Giang Khai Huy, nhưng chỉ lớn hơn hai tuổi, về triển vọng sự ngiệp có thể sánh với Giang Khai Huy.
Theo những gì Tô Lê vừa nói, cả Lưu Dũng và Vương Chấn Đào đều sẽ không đến, vậy Giang Khai Huy sẽ là ngôi sao chói sáng nhất trong số các khách mời trong ngày mừng thọ của
ông cụ Tô, thậm chí có thể dùng chúng tinh phủng nguyệt để hình dung.
*Chúng tinh phủng nguyệt: Một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Giang Ninh cách Tô Thành khoảng 220 km, bình thường đi trên đường cao tốc chỉ mất chưa đầy hai tiếng đồng hồ, tuy nhiên do nghỉ lễ quốc khánh, đường cao tốc được miễn phí, dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, căn bản không thể đi nhanh.
Lúc ba người Giang Khai Huy, Tô Lê và Giang Đào đến Tô Thành đã là bốn giờ chiều.
“Chủ tịch Giang, ông về khách sạn
cất đồ đạc trước, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta qua đó”, chiếc Audi A6L ra khỏi đường cao tốc, Tô Lê đưa ra đề nghị.
Trước khi đến, cô ta đã đặt phòng cho hai bố con Giang Khai Huy tại khách sạn Sheraton, một trong những khách sạn năm sao tốt nhất ở Tô Thành.
“Hôm nay là kỳ cao điếm du lịch, du khách đông, xe cũng nhiều, tôi sợ bị tắc đường”.
Giang Khai Huy nhìn con đường chật kín, lắc đầu nói: “Không đến khách sạn, đến thăm thầy trước”.
“Được”.
Tô Lê nghe vậy, cũng cảm thấy Giang Khai Huy nói có lý.
Không thể không nói, Giang Khai Huy vẫn rất sáng suốt.
Vì tắc đường, xe xuống cao tốc, lái đến Cổ Thành Tô Thành mất một tiếng, sau đó lại mất hai mươi phút mới đến được bãi đỗ xe của nhà cổ nhà họ Tô.
Tô Nho Lâm từng là giáo sư nghiên cứu, có rất nhiều học trò, mỗi năm đều có học trò đến thăm hỏi, sau này, sau khi ông ta lấy thân phận cố vấn tiến vào trung tâm quyền lực, những người đến thăm hỏi lại càng nhiều không ngớt.
Vì vậy, cơ quan chính phủ liên quan phê chuẩn cho xây dựng một bãi đỗ xe đối diện nhà cổ của nhà họ Tô, bề ngoài là bãi đỗ xe công cộng, thực chất chủ yếu là thuận tiện cho khách đến thăm nhà họ Tô đỗ xe.
Lúc chiếc Audi A6L của Giang Khai Huy đến bãi đỗ xe, bãi đỗ xe rộng lớn đã đầy kín xe.
Trong số đó có xe sang giá trị mấy triệu, thậm chí đến mấy chục triệu, cũng có những chiếc xe một trăm
mấy chục ngàn đến hơn hai trăm ngàn, nhưng biển số xe và thẻ thông thành được đặt bên cửa kính xe còn chấn hãi hơn những chiếc xe sang trọng đó.
“Vẩn là tỉnh trưởng Giang nhìn xa trông rộng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK