Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Tân Tranh khẽ động, đại thọ của ông cụ Tô xét về tình về lý anh đều nên đến chúc thọ.


Hơn nữa, anh cảm thấy có thế lợi dụng cơ hội này làm điều gì đó cho Trần Tĩnh.


“Vậy thì quyết định vậy, ngày 11 chúng ta cùng đến Tô Thành!”


Trương Hân Như lúc này ngắt lời nói: “Nếu như còn thời gian chúng ta có thể đi dạo quanh Giang Ninh”.


Mắt thấy Trương Hân Như đưa ra quyết định, Trần Tĩnh vốn muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Tân Tranh cô ấy mơ hồ hiếu được dụng ý của anh trong đó, do dự một hồi cuối cùng nuốt những lời định nói vào trong bụng.


“Hân Như, Dương Sách ở Nam Tô trước đó từng có mâu thuẫn với bố cô, cô không thể đến Giang Ninh, thậm chí đến Tô Thành cũng không được”, Thấm Ngọc Đồng mở miệng nhắc nhở.


“Đó là chuyện của họ, liên quan gì đến tôi!”


Trương Hân Như nhíu mày, ngữ khí không mấy vui vẻ, không biết là có bất mãn với lời nói của Thẩm Ngọc Đồng hay là có sẵn thành kiến với cô ta.


“Hân Như, chuyện này tốt nhất em nên thương lượng trước với bố sẽ tốt hơn”, Trương Cổ nói xong, nét mặt có chút đăm chiêu, không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì.


Hừm!


Nghe được lời của hai người Thẩm Ngọc Đồng và Trương Cổ, Tân Tranh lúc này mới nhớ tới chuyện Trương Bách Hùng đã sai người giết tình nhân của Dương Sách rồi ném xuống sông Tân Hoài thời gian trước.


Kể từ đó mỗi lần Trương Hân Như đến Nam Tô quả thực có chút nguy hiểm.


Nếu so về nguy hiếm thì, “nguy hiểm” của anh còn lớn hơn!


Mặc dù nhận thức được điều này, nhưng Tân Tranh cũng không để trong lòng, anh đã nhờ Triệu Long chuyển lời nhắn đến Dương Sách, nếu Dương Sách muốn đùa với lửa, anh cũng không ngại thiêu ông ta thành đống tro tàn!


“Em sẽ nói chuyện với bố!”


Trương Hân Như thở hắt ra nhìn Trương Cổ đáp, sau đó nói: “Diệu Y, Tiểu Tĩnh, hai cậu ăn no chưa? Nếu ăn no rồi thì chúng ta trở về villa đi!”


“Được!”


Tô Diệu Y và Trần Tĩnh không hẹn mà cùng gật đầu, hai người đều ăn no rồi, hơn nữa không khí trên mâm cơm cũng không được tự nhiên lắm, họ không muốn ở lại quá lâu.


“Tôi cũng ăn no rồi”, Phan Dung thức thời nói theo.


Sau khi bốn người con gái rời đi, bữa ăn kết thúc, Tân Tranh cũng rời khỏi nhà ăn.


Anh vừa xuống tầng đã bị Trương Hân Như túm về căn villa cùng uống rượu.


Lúc này, Tân Tranh không muốn khiến ba người Trương Hân Như mất hứng mới gật đầu đồng ý.


Có lẽ bởi Trương Hân Như ý thức được Trương Bách Hùng sẽ không đồng ý để cô đến Tô Thành, tâm trạng không được tốt lắm, nâng ly rượu lên uống như nước, không đến một tiếng đồng hồ đã say mèm.


“Trương Hân Như đừng uống nữa, các em đưa cô ấy về phòng đi”.


Tân Tranh bảo Tô Diệu Y và Trần Tĩnh đưa Trương Hân Như về giường sau đó anh rời khỏi villa.


Ra đến cửa, Tân Tranh đi được vài bước, khi đến gần căn villa số 2 liền nhìn thấy Trương Cổ và Thẩm Ngọc Đồng sóng vai đi cạnh nhau, hai người cách nhau rất gần, cơ thể cơ hồ còn chạm vào nhau.


“Cậu Tân, mọi người uống xong rồi sao?”


Trương Cổ nhìn thấy Tân Tranh theo bản năng đi nhanh hơn tiến lại gần, cách Thẩm Ngọc Đồng một khoảng, mặt mày tươi tỉnh chào hỏi Tân Tranh.


Dưới ánh đèn, dù Trương Cổ đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường nhưng trên gương mặt vẫn lộ rõ dấu vết mất tự nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK