Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong những năm qua, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều những chiếc xe tốt ở khu ổ chuột này, nhưng số lần gặp được vào ban đêm chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Điều này khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ quái, đồng thời trong đầu anh ta không kìm được mà hiện lên bóng dáng của Lương Bác cùng Hoàng Giai Vĩ, trong lòng liền dâng lên một dự cảm không lành.


Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.


Một giây tiếp theo.


Không đợi Dương Hải Quốc xê dịch bước chân, cửa chiếc Range Rover đã được một người đẩy ra, Hoàng Giai Vĩ mặt mũi sưng đỏ bước ra khỏi xe cùng ba người đàn ông cường tráng, gương mặt treo nụ cười lạnh nhìn hướng Dương Hải Quốc.


“Chó canh cửa, không ngờ tới chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm như vậy phải không?”


Hoàng Giai vr vừa cười nói châm chọc, vừa dẫn theo ba người đàn ông đi về phía Dương Hải Quốc, trong mắt tràn ngập sự dí dỏm, cảm giác giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.


“ừng ực!


Dương Hải Quốc căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, quay người bỏ chạy.


“Chó canh cửa, nếu chạy trốn, ông đây đây liền đem con gái ông hiếp trước giết sau!”


Thấy vậy Hoàng Giai Vĩ cũng không ngăn cản mà khịt mũi nói một câu.


Lộp cộp!


Dương Hải Quốc vốn định tháo chạy, sau khi nghe được lời này của Hoàng Giai Vĩ, trái tim liền run lên, sau đó giống như người bị trù ếm ma thuật phong toả, đứng bất động tại chỗ.


“Sao không chạy nữa đi?”


Hoàng Giai Vĩ hài hước nói đùa, rồi dẫn người tới trước Dương Hải Quốc.


“Xin… xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ muốn chọc giận cậu, cậu khoan dung độ lượng, đừng so đo với kẻ không có kiến thức như toi…”, cả người Dương Hải Quốc run rẩy thừa nhận lỗi lầm.


Thế nhưng.


Không đợi Dương Hải Quốc nói xong, Hoàng Giai Vĩ đã giơ cánh tay lên.


“Bốp!”


Tiếng bạt tai giòn giã vang lên.


Dương Hải Quốc không dám né tránh, chỉ đành cứng rắn chịu cái tát này của Hoàng Giai Vĩ, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng và sưng tấy.


“Cảm giác bị người khác tát có sảng khoái không?”


Hoàng Giai Vĩ vươn tay sờ khuôn mặt của Dương Hải Quốc, lạnh lùng hỏi.


Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng, Dương Hải Quốc thậm chí còn không dám thở mạnh.


“Bốp!”


Hoàng Giai Vĩ thuận tay vung lên một cái tát nữa: “ống đây đang hỏi ông đó!”


“Phù!”


Lần này, thay cho câu trả lời, Dương Hải Quốc quỳ rạp xuống đất, đầu liên tục dập mạnh xuống nền đất, dùng cách này để cầu xin.


“Ông cảm thấy bây giờ quỳ xuống còn tác dụng sao?”


Hoàng Giai Vĩ dùng chân giẫm lên đầu Dương Hải Quốc, lạnh giọng hỏi.


“Xin… xin lỗi, tôi không nên chọc tới cậu, van xin cậu bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho con gái tôi…”, Dương Hải Quốc run rẩy xin tha thứ, anh ta sợ rằng mấy người Hoàng Giai Vĩ sẽ làm gì đó với con gái mình.


“Tha cho ông? Cậu chủ đây đêm khuya chạy mười mấy kilomet đặc biệt tới tìm ông, không lẽ chỉ cho ông hai cái bạt tai xong liền rời đi?”


Vừa nói, chân phải của Hoàng Giai Vĩ vừa vung lên thật mạnh, liền tung một cước lên đầu Dương Hải Quốc.


Bùm!


Một tiếng vang giòn giã vang lên, đầu của Dương Hải Quốc nặng nề đập xuống đất, đầu óc một trận choáng váng.


“Đánh gãy một chân của lão ta!”


Hoàng Giai Vĩ lùi lại hai bước, đưa ra chỉ chị.


“Vâng, thưa cậu Hoàng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK