Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!


Sáu thanh niên khác thấy cảnh này, không nói nhiều, lần lượt đứng lên, đi theo Lương Bác ra ngoài, để lại một đám người mơ hồ thộn mặt.


“Cậu Lương, sao hôm nay đi sớm vậy?”


Một phút sau, khi Lương Bác đưa người đến cửa thang máy, một người đàn ông trung niên để đầu đinh, cơ thế vạm vỡ đi đến.


õng ta là giám đốc của quán bar Vương Quốc, ngoài việc quản lý quán bar, nhiệm vụ chủ yếu nhất mồi ngày là đích thân ra mặt tiếp đãi một sô’ khách quý, nghênh đón đưa tiễn là quy trình bắt buộc.


“Có con cá tép diu vô lễ với Hân Như, tôi xuống cho hắn một bài học”, Lương Bác dừng bước chân, không giấu người đàn ông trung niên.


Một là, cậu ta muốn mượn cái miệng của người đàn ông trung niên truyền ra ngoài việc mình xả giận cho Trương Hân Như, tốt nhất là truyền đến tai của Trương Bách Hùng.


Ngoài ra, cậu ta nhớ trên tàu cao tốc, Tân Tranh không sợ hai vệ sĩ của Trương Hân Như, có lẽ là một tên lưu manh, phía mình đều là một đám công tử bột đã bị rượu rút hết sức lực, vốn không thể cho Tân Tranh bài học, cần người đàn ông trung niên này phái người ra tay mới được.


“Cái gì? Có người vô lễ với cô chủ?”


Người đàn ông trung niên nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó ánh mắt lộ vẻ hung dữ: “Cậu Lương, cậu chắc chắn không? Bây giờ người đó ở đâu?”


“Chắc chắn, người đang ở quầy bar tầng một đấy”, Lương Bác gật đầu.


“Tôi đi cùng cậu!”


Quả nhiên, vẻ mặt người đàn ông trung niên hung dữ, thậm chí còn trực tiếp lấy máy bộ đàm ra: “Tiểu Xà, đưa người đến đợi ở trước cửa quầy bar tầng một”.


Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, khóe miệng Lương Bác lộ ra một tia cười lạnh lùng không dề phát giác.


Hai phút sau, bảy người đám Lương Bác và người đàn ông trung niên cùng đến cửa quầy bar.


“Cậu Lương!’


“Anh Vương!”


“Cậu Lương!”


ở cửa quầy bar, ngoại trừ Hoàng Giai Vỹ, còn có hai mươi gã cao to lực lưỡng mình hổ thân gấu đứng ở đó, sau khi bọn họ nhìn thấy Lương Bác và người đàn ông trung niên, lần lượt đều chào hỏi.


“Người còn trong đó chứ?”, Lương Bác lên tiếng hỏi.


“Cậu Lương, còn ở bên trong!”, Hoàng Giai Vỹ gật đầu.


“Cậu Lương, cậu đợi ở bên ngoài, tòi cho người đưa hắn ra, ra ngoài xử lý”.


Giám đốc Vương suy nghĩ nói, tuy ông ta muốn giúp Lương Bác dạy cho người vô lễ với Trương Hân Như một bài học, nhưng cũng không muốn gióng trống khua chiêng, cô’ hết sức giảm bớt ảnh hưởng xuống thấp nhất.


“Giám đốc Vương, thân thủ tên đó rất giỏi, e rằng rất khó đưa ra”, Lương Bác nhắc nhở.





Giám đốc Vương nghe vậy bèn cau mày, trầm ngâm mấy giây rồi nói: “Đi, tôi muốn xem xem, rốt cuộc là thần tiên ở đâu, cũng dám vô lề với cả với cô chủ!”


Giám đốc Vương vừa dứt lời, ông ta và Lương Bác dần đầu, đưa theo mười mấy gã lực lưỡng và bảy tên công tử bột đám người Hoàng Giai Vỹ đi vào quán bar.


ừm?


Sau khi giám đốc Vương và đám người Lương Bác đi vào quán bar, lập tức thu hút sự chú ý của khách và nhân viên tiếp đón bên trong.


Tân Tranh và Vương Mộng Nam cũng nhìn thây.


Trong đó, vẻ mặt Tân Tranh bình tĩnh, còn Vương Mộng Nam lại thầm phấn khởi, thậm chí không nhịn được nhìn Tân Tranh một cái.


Tân Tranh phát giác ra ánh mắt của Vương Mộng Nam, anh hiểu rõ, không có thể hiện gì, mà mở một chai bia, chậm rãi uống.


Rất nhanh, giám đốc Vương và Lương Bác đưa người bao vây băng ghế ngồi của Tân Tranh.


“Nhóc con, nghe nói cậu vô lề với cô chủ nhà tôi?”


Là giám đốc của quán bar Quốc Vương, Vương Hổ không phải là kẻ thô lỗ, không trực tiếp ra tay, mà xác nhận trước có chuyện này hay không.


“Cô chủ nhà ông là ai?”, Tân Tranh cầm chai rượu hỏi.


“Cô Trương Hân Như!”, vẻ mặt Vương Hổ hung dữ, tức giận trừng mắt.


“Ôm eo cũng coi là vô lề sao?”


Tân Tranh lắc nhẹ chai rượu, nhìn giám đốc Vương vẻ mặt đầy sát khí, hỏi ngược lại.


“Mẹ kiếp, mày muốn chết hả?”


Lần này, không đợi Vương Hổ lên tiếng, Lương Bác nổi điên trước, vẻ mặt của cậu ta vô cùng âm trầm, gần như là hét lên câu này.


Cậu ta theo đuối Trương Hân Như đã mấy năm, đến nay ngay cả tay cũng chưa từng sờ đến, còn Tân Tranh lại ôm eo của Trương Hân Như, hơn nữa vẻ mặt không hề sợ hãi, sao có thể không khiến cậu ta nổi giận?


“Nhóc con, tôi không thể không khâm phục sự gan dạ của cậu, đã vô lề với cô chủ nhà tôi, còn dám chạy đến quán bar Quốc Vương!”, Vương Hổ tức giận, trong lúc nói, ông ta vung tay lên: “Xử hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK