Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hải Quốc liên rục rít vài hơi, sau khi trấn tĩnh được một anh ta mới nói đầy lo lắng: “Loại cậu ấm đó căn bản không phải là nhân vật chúng ta có thể mạo phạm tới! Hôm nay cậu đắc tội với bọn họ, không nói đến chuyện mất việc làm, mà mất mạng cũng còn có khả năng đó!”


“Như thế này đi, nhân lúc bọn họ còn chưa gọi người tới, cậu mau tranh thủ rời đi đi. Công việc này cũng không cần làm nữa, tốt nhất là rời khỏi Đông Hải, học kỹ thuật và nghề thủ công như tôi đã nói, đời này cũng đừng trở lại Đông Hải nữa!”


“Không sao đâu anh Dương, tôi không sợ bọn họ”.


“Ài… cậu đây là điếc không sợ súng mà! Cậu phải biết rằng, thế giới này không phải vận hành theo nắm đấm, kẻ có quyền, có tiền muốn bóp chết những người ở tầng lớp dưới nhưanhng ta cũng giống như việc họ tùy ý giẫm chết một con kiến vậy, nghe lời tôi, nhanh rời đi thôi!”


Dương Hải Quốc khổ sở khuyên nhủ, anh ta không muốn Tân Tranh vì chuyện nhỏ này mà hủy đi cả một đời, thậm chí là chôn thân tại Đông Hải này.


“Anh Dương, cảm ơn anh đã nói với tôi những lời này, nhưng tôi thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.


Tân Tranh lắc đầu, từng là đại ma đầu tại thành phố Tứ cửu, trong số những cậu ấm cô chiêu gia thế hiển hách mà anh đã từng giẫm đạp kia, tùy tiện lấy ra một kẻ cũng có thể dọa chết Lương Bác cùng Hoàng Giai Vĩ, sao có thể đặt hai người họ vào mắt?


Cho dù anh của hiện tại quyết định không động dùng tới một tia sức mạnh từ nhà họ Tân, cũng sẽ vẫn như cũ không để tâm tới ‘loại hàng’ như hai kẻ kia!


“Cái kia…”


Nghe thấy lời này của Tân Tranh, cảm nhận được sự trấn định lộ ra từ đó, Dương Hải Quốc đầu tiên là sững sờ, sau đó còn muốn nói gì đó, kết quả lại


thấy ba người Trương Hân Như, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh đang từ xa đi tới, chỉ đành nuốt xuống những lời đã đến bên môi xuống.


Tân Tranh cũng nhìn thấy ba cô gái.


Sau đó.


Dưới ánh nhìn chăm chú của Tân Tranh và Dương Hải Quốc, Lương Bác từ chiếc Aston Martin bước xuống, trong tay còn cầm theo một bó hoa hồng phấn lớn, đi thẳng đến chỗ ba người Trương Hân Như.


Dưới ánh ráng chiều, sự lạnh băng trên mặt hắn ta đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ tỏa nắng.


Nụ cười của hắn ta đã từng mê hoặc không biết bao nhiêu cô gái tại đại học Đông Hải, hết cô gái này tới cô gái khác tỏ tình, van nài, nhưng hắn ta đều phớt lờ.


Theo như hắn thấy, những cô gái đó ngay cả tư cách giặt quần lót cho hắn cũng không có, càng không nói đến việc khiến hắn cởi quần!


Tuy nhiên-


Thấy Lương Bác, kẻ khiến các nữ sinh của đại học Đông Hải phải tan nát con tim kia, Trương Hân Như chỉ liếc mắt liền nhìn hắn một cái liền đảo sang chỗ khác, cảm giác như gặp phải một người qua đường.


Phát hiện này khiến nụ cười trên mặt Lương Bác thoáng cứng đờ!


Nhưng chỉ trong nháy mắt, biểu cảm của hắn lại khôi phục như bình thường, mỉm cười tiến lên chào hỏi: “Hân Như, hoan nghênh em đến với đại học Đông Hải”.


“Lương Bác, từ lúc nào mà đại học Đông Hải trở thành của anh rồi?”


Trương Hân Như đứng yên tại chỗ, khoác lấy cánh tay của Tô Diệu Y cùng Trần Tính, khóe mắt quét tới Tân Tranh đang đứng ở một bên quan sát, lập tức cau mày, nói với vẻ mặt khó chịu.


“Ha ha…”


Lương Bác cười gượng gạo, nhìn Tô Diệu Y nói: “Đại học Đông Hải đương nhiên không phải là của anh, mà là địa bàn của bố của em gái Tô đây”.


“Vậy anh hoan nghênh cái gì? Làm như anh là hiệu trưởng của đại học Đông Hải vậy!”, Trương Hân Như không hài lòng đáp: “Anh có chuyện gì sao? Nếu không có thì đừng cản đường nữa!”


“Là như thế này, Hân Như, vì để chúc mừng em tới đại học Đông Hải, anh đã chuẩn bị một bữa tiệc, tối nay em đưa theo cô Tô cũng vị mỹ nữ này cùng nhau tham gia có được không?”


Lương Bác tận lực duy trì nét tươi cười, vừa dứt lời hắn liền trao bó hoa hồng trong tay tới trước mặt Trương Hân Như.


Cùng lúc đó, Hoàng Giai Vĩ, kẻ vốn đang ngồi trong chiếc xe thế thao Aston Martin tức giận ngút trời kia khi thấy đôi chân xinh đẹp thẳng tắp của Trần Tĩnh hai mắt liền sáng rực, là loại cảm giác hận không thể lập tức xé toạc chiếc váy của cô, đè xuống giày vò một trận, để phát tiết ngọn lửa trong lòng.


“Đem hoa của anh cầm đi đi, tôi không hiếm lạ mấy thứ này! Ngoài ra, chúng tôi không có hứng thú tham gia tiệc tối của anh! Cuối cùng, nếu sau này không có chuyện gì nữa, đừng đến làm phiền tôi!”


Nhìn bó hoa tươi mà Lương Bác đưa tới, Trương Hân Như giống như mèo con bị giẫm phải đuôi, lập tức dựng lông.


it it


Lương Bác nghe vậy lúng túng đứng nguyên tại chỗ, nụ cười cũng vụt tắt.


Nếu không phải bụng dạ hắn thâm sâu, cũng không thể chấp nhận một loạt đả kích như vậy.


Điều khiến hắn càng bối rối chính là, nếu trước đó Trương Hân Như không lộ ra chút hảo cảm nào với hắn, nhưng cũng không phản cảm như hôm nay.


Bỏ qua Lương Bác đang ngấn ngơ, Trương Hân Như vòng tay Tô Diệu Y cùng Trần Tĩnh bước về phía Gia Chúc Viện, vừa đi vừa lén lút nhìn hướng Tân Tranh, dường như muốn muốn nhìn ra điều gì đó từ nét mặt của anh.


“Hân Như à, anh ta làm gì chọc tới cậu rồi? Sao lại cáu gắt như vậy?”, Tô Diệu Y nhỏ giọng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK