Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai vang lên giọng nói của Tân Tranh, Dương Anh nhìn Dương Hải Quốc đang nằm trên giường bệnh lại nhìn Tân Tranh, cô bé chần chừ vài giây cuối cùng nghe theo lời anh, đi đến trước căn phòng cách vách.


Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua đám mây trên bầu trời phía đông, Dương Anh bước ra khỏi căn phòng cách vách với vẻ mệt mỏi và lo lắng.


“Thuốc của bố em hết rồi, anh cũng đã nói với y tá, 8 giờ sáng sẽ sắp xếp y tá đến chăm sóc”.


Tân Tranh nói xong lại lấy từ trong túi ra mấy trăm tệ, đưa tới trước mặt Dương Anh rồi nói: “Lát nữa em tự mình bắt xe đến trường, anh cũng về trường học một chuyến làm thủ tục chi trả bảo hiểm công việc cho bố em”.


“Anh Tân, em biết rồi”, Dương Anh nhu thuận gật đầu đáp.


Tân Tranh thấy vậy cũng không nói gì thêm, lập tức ra ngoài phòng bệnh, anh lại đi tới trước bàn y tá dặn dò thêm một lần, trước khi xuống tầng rồi rời khỏi bệnh viện.


Hơn bảy giờ, Tân Tranh bắt taxi đến trường đại học Đông Hải.


Trong vườn trường có thể dễ dàng bắt gặp bóng dáng của sinh viên, có người tay ôm theo giáo trình vội vã từ trong nhà ăn đi ra, có người vừa đi vừa ăn sáng, cũng có người vừa mới ngủ dậy không kịp ăn sáng đã vội vã mang theo gương mặt buồn ngủ chạy tới phòng học.


Bọn họ là sinh viên năm 2, năm 3, năm 4, còn theo thông báo của tân sinh viên mấy ngày trước, bọn họ đã bắt đầu đi học rồi.


Nhìn thấy một màn này, Tân Tranh cảm giác có chút xa lạ lại hơi tò mò, cuộc sống đại học có phần khác xa với những gì anh mong đợi.


Nhìn qua thời gian, Tân Tranh bước vào nhà ăn mua bốn phần ăn sáng, sau đó băng qua khuôn viên đi đến trước cửa học viện.


“Tiểu Phong, không phải cậu ở cùng ba mỹ nữ ở trong căn nhà của hiệu trưởng Tô sao? Sao tối qua không thấy về vậy, đúng là lãng phí cơ hội trời ban mà!”


Người bảo vệ trực ca đêm nhìn thấy Tân Tranh đi tới, hâm mộ chào hỏi.


“Tôi ngủ ở phòng bảo an trong trường, lấy đâu ra cơ hội đó”.


Tân Tranh cười cười, sau đó dưới ánh nhìn hâm mộ của người bảo vệ lập tức đi đến trước căn nhà của Tô Văn.


Tân Tranh lấy chìa khóa ra, mở cửa viện, rõ ràng trông thấy Trần Tĩnh cầm một quyển sách, dưới ánh bình minh vừa đi vừa đọc, còn Tô Diệu Y đang ngồi ở trước bàn, đón ánh mặt trời vẽ một bức tranh.


“Anh Tranh”.


Nhìn thấy Tân Tranh quay lại, hai người Tô Diệu Y và Trần Tĩnh không hẹn mà cùng mở lời chào hỏi.


Tân Tranh gật gật đầu, không đợi anh lên tiếng, liền nghe thấy từ trong phòng mơ hồ truyền đến giọng nói của Trương Hân Như: “Diệu Y, Tiểu Tĩnh, hai người các cậu dậy sao không gọi tớ…”.


Vừa dứt lời, Trương Hân Như đẩy cửa bước ra.


Dưới ánh mặt trời, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa yểu điệu, khiến thân thể mềm mại như ẩn như hiện, đặc biệt là phần trước ngực nhô cao rõ ràng.


Ách~


Thấy một màn này, bất luận là Tân Tranh, Tô Diệu Y hay Trần Tĩnh đều ngấn cả ra.


“Ấy…anh, anh về từ bao giờ vậy?”


Bộ dạng Trương Hân Như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, sau khi nhìn thấy Tân Tranh mới bớt một chút, tràn đầy tò mò hỏi han.


Tân Tranh không trả lời, ngược lại có chút ngượng ngùng.


Hai người Tô Diệu Y và Trần Tĩnh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cả hai đều cúi đầu.


“Hai cậu đang làm gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK