Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Đào lộ ra dáng vẻ trầm ổn hơn nhiều so với tuổi tác, vẻ mặt tràn đầy tự tin và kiêu ngạo nói: “Chỉ cần chuyện giữa tôi và Tô Diệu Y được giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ tìm cơ hội khiến tên bảo vệ đó biến mất khỏi Đông Hải. Đồng thời khi đó mở một bữa tiệc tập thể, có thể yêu cầu Tô Diệu Y gọi tiện nữ kia đến”.


“Có điều tiện nữ đó không dễ xơi đâu”.


Chu Manh nhíu mày, từ trước tới giờ, cậu ta luôn tự tin về sức quyến rũ của bản thân nhưng lý trí nói cho cậu ta biết muốn chinh phục Trần Tĩnh còn khó hơn lên trời.


“Có thể hồi tâm chuyến ý mà, thủ đoạn bình thường không được thì chúng ta đi đường tắt. Không có tên bảo vệ ở đây thì có thể làm được rất nhiều chuyện, đến khi gạo nấu thành cơm rồi thì ai biết chuyện gì đã xảy ra?”, Giang Đào nghiêng đầu nói, học theo tư thái nói chuyện của bố mình, có chút cao giọng đáp lời.


“Giang thiếu cao minh!”


Chu Manh ngầm hiểu, lập tức tán thưởng đáp.


Trước tiên là Giang Đào cố tình bày mưu tính kế cho cậu ta, điều này khiến cậu ta rất cảm kích, hơn nữa, nếu Giang Đào và Tô Diệu Y có thế liên hôn thành công, thân phận của họ cũng thuận nước đấy thuyền, nâng lên thành hàng công tử tầng lớp đầu.


Dù sao ông cụ nhà họ Tô dựa vào con đường mưu trí đi đến cực hạn, kết thân được các đầu mối quyền lực, bây giờ vừa mới lui về, uy danh vẫn còn, nhân mạch phong phú không thể tưởng tượng nổi.


Huống chi, các thành viên thế hệ thứ hai nhà họ Tô do Tô Văn đứng đầu cũng không tệ!


Đến lúc đó, cậu ta có thể hưởng ké tiếng thơm của Giang Đào!


“Không riêng gì kỹ nữ Trần Tĩnh mà còn cả Phan Dung nữa!”


Vương Hải bổ sung nói, vốn dĩ cậu ta nghĩ có thể ăn được Phan Dung, không ngờ đối phương chỉ coi mình gặp dịp thì chơi, ít nhiều trong lòng cậu ta cũng có chút oán hận.


“Con chó cái kia gió chiều nào xoay chiều ấy, dễ xử thôi, chỉ cần có tiền có quyền thì bất kì ai trong số chúng ta cũng có thể đưa ả lên giường, bảo ả quỳ xuống phục vụ”, Giang Đào cười gật đầu.


Hừ!


Nghe được lời này của Giang Đào, Chu Manh, Vương Hải thậm chí cả Trương Chấn Nam và Phan Ngạn Long đều cảm thấy đó là đương nhiên nhưng mặt của hai cô gái còn lại đều biến sắc.


Bởi, đối với họ lời của Giang Đào giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào lòng, đánh trúng tim đen của họ!


Theo một nghĩa nào đó, nhận định của Giang Đào về Phan Dung là chính xác.


Bợ đỡ.


Đã xâm nhập sâu vào tận xương tủy cô ta rồi.


Cô ta vì nghĩ Tân Tranh chỉ là một bảo vệ nhỏ liền có thành kiến với anh, đối với nhất cử nhất động của anh đều tỏ ý khinh thường, nhưng khi biết được Tân Tranh dê dàng bóp chết Dương Sách như giết một con kiến thì thái độ liền quay ngoắt đến nghiêng trời lệch đất!


Đến lúc ăn tối, cô ta vẫn bị bao vây trong trạng thái khiếp sợ, nhưng không dám hỏi Tân Tranh, thời điểm đối mặt với anh quả thực có chút khách khí, thậm chí còn có thể dùng từ kính sợ để hình dung!


Hết thảy những điều này đều bị Trương Hân Như, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh thấy được.


Họ theo bản năng nhận định vì Trương Cổ ra mặt thay Tân Tranh khiến Phan Dung thay đổi thái độ với anh, trong lòng ít nhiều tỏ ra khinh bỉ Phan Dung, nhưng không thể hiện ra ngoài.


Ngay cả ba người Trương Hân Như còn có thể nhìn ra được huống chi Tân Tranh?


Tân Tranh cảm nhận được sự thân thiết của cô ta nhưng anh không thèm để ý.


“Đúng rồi, ngày 11 chúng ta ra ngoài chơi đi!”, khi gần ăn xong bữa tối, Trương Hân Như bỗng nhiên đề nghị.


“Ngày hôm đó là đại thọ của ông nội tớ, tớ phải trở về chúc thọ ông”, Tô Diệu Y nói.


“Không sao, chúng ta có thể cùng đến Tô Thành chơi!”, Trương Hân Như nói tiếp, sau đó nhìn Tân Tranh hỏi: “Này anh, anh thấy sao?”


“Tôi không có ý kiến”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK