Mục lục
Cao Thủ Chiến Hồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến ngay cả Trương Xuân Hoa cũng cảm thấy vậy huống chi là Lương Thế Hào?


“Người phụ nữ kia to gan quá rồi, tôi không tin ở Đông Hải ngoại trừ bà ta thì không ai có thế cứu được tiểu Bác!”


Nét mặt Lương Thế Hào xanh mét, nếu không phải bởi vết thương của Lương Bác rất nghiêm trọng, rất đặc thù thì có đánh gãy chân ông ta căn bản không cần cầu xin bà cố nội Lý Thục Cầm kia chữa trị cho.


Vừa dứt lời, Lương Thế Hào liền bảo mấy người bác sĩ, y tá giúp mình đưa Lương Bác rời đi.


Hmm!


Tiếp đó, vợ chồng Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa đưa Lương Bác đi đến cửa sổ đăng ký, Tân Tranh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lương Bác.


“Đừng…đừng mà!”


Cùng lúc đó, Lương Bác vốn đang hôn mê sau, đột nhiên la hét thất thanh.


“Tiểu Bác!”


Thình lình xuất hiện tiếng hét chói tai, dọa cho hai người Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa nhảy dựng lên, hai người vội vàng tiến đến gần giường bệnh.


“Huhu…”


Lương Bác mở hai mắt ra, nhìn thấy Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa gần trong gang tấc, khóc lóc thảm thiết: “Đau…con đau quá!”


“Tiểu Bác, bố mẹ đang chuyển viện cho con rồi, con cố chịu thêm chút, chờ phẫu thuật xong sẽ hết đau!”, Lương Thế Hào trấn an nói.


Lương Bác không đáp lời.


Lương Bác dường như thấy được Tân Tranh trong đám người đang xếp hàng chờ đăng ký.


Phát hiện này nhất thời khiến hắn ta ngấn ngơ, cả người đột nhiên choáng váng!


“Tiểu Bác, con làm sao vậy?”


Lương Thế Hào thuận theo ánh mắt của con trai, kỳ quái liếc nhìn Tân Tranh một cái rồi mở miệng hỏi.


“Chính…chính là nó…chính nó khiến con thành ra thế này!”


Bên tai vang lên giọng nói của Lương Thế Hào, đột nhiên Lương Bác bừng tỉnh, sau đó gần như mất đi lý trí, điên cuồng mà kêu lớn tiếng: “Bố, giúp con báo thù!”


Lương Bác vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều liếc mắt nhìn.


Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa đều ngẩn ra, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được, tự nhiên ở chỗ này lại gặp được hung thủ ra tay tàn độc với con trai mình.


Trước đó, sau khi Tân Tranh rời khỏi biệt thự 18, vệ sĩ Mộng Bưu của Lương Thế Hào cũng bỏ trốn.


Mặc dù Mộng Bưu buộc phải đánh gãy chân của Lương Bác, nhưng hắn ta biết Lương Thế Hào sẽ không để hắn ta đi!


Sau khi Mộng Bưu trốn thoát, người đàn ông lái xe khôn ngoan đã gọi cho Lương Thế Hào báo cáo tình hình một cách chi tiết.


Sau khi hai vợ chồng Lương Thế Hào đến, họ đã biết được thông tin chi tiết từ miệng người tài xế, sau đó mới đưa Lương Bác đến đây.


“Thằng khốn này, mày dám đánh con tao thành ra như vậy!”


Chỉ ngây người trong một lúc, Trương Xuân Hoa dường như đoán được đầu đuôi sự việc, nhất thời gào lên, lao về phía Tân Tranh, tựa như phải nghiền nát Tân Tranh thành tro mới cam lòng.


Thấy một màn như vậy, đám người sợ bị liên lụy liền tản ra.


Mà Tân Tranh vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, mặt không biến sắc nhìn Trương Xuân Hoa đang lao tới.


“Con trai bà gieo gió gặt bão, chỉ bị gãy chân, là vẫn còn nhẹ!”


Chợt, thấy Trương Xuân Hoa sắp vọt tới trước mặt Tân Tranh, anh mở miệng dùng ngữ khí lạnh lẽo nói.


Bên tai vang lên lời nói lạnh như băng lại cường thế của Tân Tranh, Trương Xuân Hoa tựa như một chiếc xe ô tô đang chạy với tốc độ cao đột nhiên phanh gấp, cưỡng ép dừng lại!


Bà ta dừng ở chỗ cách Tân Tranh ba mét, trợn mắt há miệng nhìn Tân Tranh, hỏi: “Cậu… cậu nói cái gì?”


“Lời của tôi không lặp lại lần thứ hai”, Tân Tranh lạnh lùng trả lời.


“Tôi tát chết tên khốn nhà cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK