*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh cho rằng như vậy có thể uy hiếp được
tôi? Xem ra Thành phố Hà Nội bị nhà họ Hoäc anh
chiếm lâu như vậy, cũng đến lúc cần đổi họ
rôi.Anh nếu đã thích chăm sóc cha của người
khác như thể... Vậy thì tùy anh, Anh chỉ cân nhớ
kỹ, những thứ thuộc về tôi, tôi sẽ biết dùng
phương thức của mình đoạt lại toàn bộ. "
Đường Hoa Nguyệt dám nói như vậy tất nhiên
biết rõ, ở thời điểm này Hoäc Anh Tuấn tuyệt đối
sẽ không ra tay với cha.Loại người như anh, nếu
như không dùng cha làm con bài thương lượng
để đạt được những thứ tốt đẹp từ cô, anh làm
sao cam tâm?
Cho nên tạm thời phải để cha ở lại bên trong
viện điêu dưỡng,có lẽ chính là lựa chọn an toàn
nhất của anh vào lúc này.
Mà cô, tuyệt đối sẽ không để Hoäc Anh Tuấn
khai hỏa thành công dù là một viên đạn.
Đường Hoa Nguyệt lòng đau như cắt dùng
ánh mắt chào tạm biệt cha... Cha, là con gái bất
hiếu... Chờ một chút, con nhất định sẽ đưa cha
về nhà!
Không đợi Hoắc Anh Tuấn phản ứng kịp,
Đường Hoa Nguyệt không chút do dự rời đi phòng
bệnh, nếu còn ở đấy thêm chút nữa,cô sợ mình sẽ
nhịn không được.
Đợi đến lúc lên xe, cô mới gọi điện cho Tần
Dương, tài xế đến đón nàng lập tức hiểu ý kéo
tấm ngăn lên.
"Anh ơi.. ˆ
Đường Hoa Nguyệt mở miệng nghẹn ngào
ngoại trừ gọi anh thì chẳng nói thêm được điều gì
nữa, Tân Dương giọng điệu lập tức trở nên lo lắng:
"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì,anh đã ở đây rồi
em cứ từ từ mà nói.
Đường Hoa Nguyệt hít một hơi thật sâu để lấy
thêm dũng khí: "Anh ơi, cha,ông ấy chưa chết!
Cha còn sống! Cha bây giờ đang ở trong viện điêu
dưỡng, là Hoắc Anh Tuấn đã cứu cha! Không,
không đúng, là Hoắc Anh Tuấn hại cha!"
Cô nói năng một cách lộn xôn: "Nhưng cha đã
biến thành người sống đời sống thực vật rồi, cha
cứ năm tại đó... Cha không có cảm giác,không
thể nói chuyện,cũng không trợn mắt!... Ô ô ô...
Cha tại sao lại biến thành như vậy ah!"
Đem những sự việc xảy ra vừa rồi lộn xộn mà
kể lại cho Tân Dương,đầu điện thoại bên kia đợi
thật lâu cũng không nghe ai trả lời, chỉ có thể
nghe thấy anh đang run rẩy hô hấp, trong lúc nhất
thời,anh em bọn họ cách nhau một cái điện thoại
ai cũng chìm vào trâm mặc cùng trăm mối cảm
xúc lẫn lộn.
Tần Dương nói vài câu an ủi em gái, lại quan
tâm nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, anh ta có thể
mang em đi gặp cha, nhất định cũng sẽ có cách
khiến anh phải thừa nhận thân phận của mình
ah?”
"Em sẽ không sao đâu anh. Thế nhưng Hoäc
Anh Tuấn thật sự đáng hận, rõ ràng lúc trước
chính là anh ta muốn giết cha, bây giờ lại còn
muốn dùng cha để uy hiếp em! Em muốn anh ta
phải trả lại gấp trăm nghìn lần!" Sự thù hận của
Đường Hoa Nguyệt cuối cùng cũng hoàn toàn
bộc phát bén lửa từng chút một rồi trở thành
ngọn lửa khổng lồ rừng rực cháy.
"Tốt lắm, nhưng việc quan trọng nhất vào lúc
này chính là nhất định phải biết tự bảo vệ bản
- ---------------------------