*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Anh Tuấn tức giận, chẳng lẽ gần đây
bản thân làm sai chuyện gì rồi? Sao chó mèo gì
cũng muốn làm bẩn quần của anh?
Đôi mắt đen láy của Vân Thư ngấn nước, cô
bé ngẩng đầu lên đáng thương nhìn Hoắc Anh
Tuấn: “Cháu xin lỗi chú, cháu làm bẩn quân chú
rồi!"
Vừa nói, cô bé còn cúi đầu giở trò: “Cháu thật
sự xin lỗi, chú đừng đánh cháu có được không...
hu hu hu, cháu lau cho chú!”
Vừa nói, cô bé vừa lấy tay bôi hết kem lên
quần của Hoäc Anh Tuấn, trong lòng thầm vui
sướng, mình đã xem như là báo thù được một lân
cho mẹt
Trong một giây cô bé ngẩng đầu lên kia, Hoắc
Anh Tuấn nhìn rõ được cô bé, anh bỗng giật mình,
cô bé này... thực sự khiến anh cảm thấy rất quen.
Hoắc Anh Tuấn không phải là người dễ dàng
buông bỏ nghi ngờ của mình, anh không có ý
muốn để cho Vân Thư đi, mà muốn ngồi xuống
nhìn kỹ gương mặt của cô bé.
Chỗ Tần Kỳ Tân ngồi đối diện với cửa, anh do
dự gọi Đường Hoa Nguyệt: “Hoa Nguyệt, em xem
bên kia có phải là.. ”
Đường Hoa Nguyệt theo động tác của anh từ
từ quay đầu lại, nhìn thấy xa xa một lớn một nhỏ
đứng song song với nhau, thiếu chút nữa dán vào
nhau.
Cô đi đôi giày cao gót mười phân mà cứ như
đi giày để bằng, chạy nhanh qua đó, xuất hiện
trước mắt Hoắc Anh Tuấn, kéo toàn bộ sự chú ý
của anh lại, hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, sao anh lại
ở đây, không phải là anh phải dự cuộc họp gọi
đấu giá sao?
Vân Thư phát hiện mình đã bị lộ, xấu hổ lè
lưỡi với Đường Hoa Nguyệt, nhanh chóng bỏ chạy.
Hoắc Anh Tuấn không ngờ lần này Đường
Hoa Nguyệt lại chủ động đi tới trước mặt anh,
nhất thời không phản ứng kịp, anh liếc mất nhìn
bóng dáng cô bé đã biến mất sau lưng của
Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt nghe thấy động tĩnh đằng
sau, biết Tần Kỳ Tân nhất định sẽ đưa bọn nhỏ đi,
cô không thể để cho Hoắc Anh Tuấn nhìn thêm
nữal
Lần này về nước, cô có thể trả bất cứ giá nào,
nhưng tuyệt đối không thể để tên họ Hoắc kia
chú ý đến mấy đứa nhỏ!
Hoắc Anh Tuấn có tư cách gì chứ? Vân Thư
cũng là con gái của anh, từ khi sinh ra đã phải
chịu sự hành hạ của bệnh máu trắng, mỗi lần con
bé đau đớn khó chịu vẫn phải cố gắng an ủi
Đường Hoa Nguyệt nói mình không sao, anh ta
đầu không hay biết! Anh ta ở trong nước chỉ quan
tâm hưởng thụ vinh hoa phú quý của anh ta, anh
ta đến tư cách nhìn Vân Thư một cái cũng không
cói
“Chát” một cái, cải tát này cô dùng hết sức
mình tát lên má trái của Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn bị cái tát đột ngột của cô làm
cho choáng váng, trong đầu tràn đây tức giận.
Anh áp lưỡi vào gò má nóng rực, ngửa đầu
cười lạnh, bàn tay to lớn cứng như thép gắt gao
nắm lấy chiếc cổ thon gọn và trắng nõn của
Đường Hoa Nguyệt.
“Tôi cảnh cáo cô, Đường Hoa Nguyệt, đừng
- ---------------------------