*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, xem tấm ảnh La Cơ
Vị Y chụp tại hiện trường. Một nam một nữ đứng
ở chỗ được đặt đây micro ở trên bàn, phía dưới thì
có vô số đèn flash rọi lên đây. Mọi người đều nói
hai người này trong rất đẹp đôi, sáng giá.
Tần Dương cười một nụ cười thật nhẹ nhàng,
tao nhã, đưa tay đến người tên K đang đứng bên
cạnh. K cũng cười lại quay qua cầm lấy tay anh ta.
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn không tin nhìn người
phụ nữ mềm mại kia. Là Đàm Ngôn? Đường Hoa
Nguyệt! Là K sao?!
Không chỉ có mỗi Hoắc Anh Tuấn bất ngờ, tất
cả mọi người ở đây đều bất ngờ. Anh K mà mọi
người biết nhiêu năm qua lại là phụ nữ àiI
Hoắc Tuấn Anh nắm chặt điện thoại đến mức
lộ ra hết gân xanh. Người phản bội anh, rời bỏ anh
là Đường Hoa Nguyệt. Người tranh đất diễn với
anh là Đàm Ngôn. Người lừa gạt anh, đùa giỡn với
anh là K. Ba người đó lại là cùng một người!
Anh cố gắng giữ bình tĩnh lại, kêu tài xế quay
đầu trở lại buổi họp báo ngay lập tức.
Người phụ nữ đáng chết này vẫn dám ở đây
gửi một tấm thẻ kỳ lạ đến đây để chọc tức anh...
Hoặc Anh Tuấn đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Anh có nên nói cô càng ngày càng ngu ngốc
không? Với chút tài lẻ như vây, cô còn chả đủ tư
cách để được làm đối thủ của Hoắc Anh Tuấn.
Trong buổi họp báo, trên mặt Đường Hoa
Nguyệt nở một nụ cười tuyệt đẹp không chút
khuyết điểm nào hất, bình tĩnh trả lời mấy người ở
dưới sân khấu. Giống như Hoắc Anh Tuấn, bọn họ
đều hoảng hốt khi biết K tiếng tâm lừng lẫy lại là
một người phụ nữ bình thường, trẻ tuổi... Nhưng
Đường Hoa Nguyệt muốn trên mặt bọn họ phải là
biểu cảm không thể tin nổi. Nếu vậy thì trò chơi
này mới vui chứ, không phải vậy sao?
Giới truyền thông lại phát tán lời đồn ác ý, nếu
như K là phụ nữ, thì hacker A có khả năng là đàn
ông, vậy nên có thể A mới là bạn trai của cô?!
Đường Hoa Nguyệt không trả lời nấy cái vấn
đề xàm xí giống vậy, đem hết mấy câu hỏi nhiều
đến vô tận giao lại cho trợ lý Tân Dương. Cô đảo
mắt một vòng nhìn phía dưới sân khấu...người
đàn ông kia không đến, còn Lục Xuyên Mạn thì có
đến.
Đường Hoa Nguyệt dùng ánh mắt thờ ơ nhìn
lướt qua Lục Xuyên Mạn. Như thể anh ta là một
kẻ xa lạ, không quan trọng với cô. Có lẽ lòng của
cô có chút run rấy.
Nhưng không có gì là quá lớn cả, trong lòng
cô biết rõ buổi họp báo hôm nay là một sự mở
đầu. Thân phận của cô sẽ thành thứ để cho mọi
người bàn tán. Tất cả sự tranh giành cũng đều sẽ
chuyển từ âm thầm sang công khai. Bây giờ quay
trở lại, coi như cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết
tất cả rồi.
Hoắc Anh Tuấn chạy được hơn nữa đường ở
ngoại thành rồi. Lúc này đã trôi qua xong được
nửa buổi trình diễn, chắc có lẽ anh đã chạy được
hơn nửa cái thành phố Hà Nội. Đến lúc anh đến,
buổi họp báo cũng đã kết thúc, chỉ còn dì quét rác
và La Cơ Vị Y vẫn còn đợi hẳn.
Hoắc Anh Tuấn năm chặt lấy tấm thẻ mà
Đường Hoa Nguyệt tự tay viết. Hôm nay dù đuổi
theo đến cỡ nào thì cô vẫn trốn được. Anh tức
giận vo tròn tấm thẻ lại thành một cục. Nhưng
mà, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng!
- ---------------------------