Tâm trạng của Hoắc Anh Tuấn trở nên nhẹ nhàng, anh ngồi lên ghế sô pha, lấy một quả cam trong mâm đựng trái cây tung hứng trong không trung, một vài cảnh tượng làm cho người khác phải đỏ mặt đêm qua lại tràn vào trong đầu của anh, Hoắc Anh Tuấn lập tức ngồi bật dậy trên ghế sô pha.
Cho dù chưa ngủ cả đêm, nhưng thật sự là vẫn… Tâm trạng cực tốt, tỉnh thân sáng láng, sức lực vô tận.
Cần phải xả ra ngoài.
Anh híp mắt nghĩ, thật nhiều năm trước khi mình mới yêu nhau với Đường Hoa Nguyệt đã lấy lòng cô như thế nào, nhưng lại nhớ ra trước đó mình cố ý thuê biệt thự ở bờ biển muốn tự xuống bếp nấu ăn ôn lại những chuyện lãng mạn năm đó, lại bị Đường Hoa Nguyệt làm cho bỏng da.
Vật đổi sao dời, trên cơ thể hai người đã xuất hiện quá nhiều thay đổi một cách vô tri vô giác, những chiêu cũ năm đó quả thật đã không còn dùng được.
Hoắc Anh Tuấn thở dài, cảm thấy với địa vị hiện tại của mình, nếu muốn chơi chiêu thì còn không bằng ngoan ngoãn dọn nhà sáng bóng sạch sẽ cho Đường Hoa Nguyệt hài lòng.
Nhưng anh lại không biết trong nhà có robot hút bụi cao cấp nhất, còn là loại đã được thiết lập chương trình mới nhất, sạch sẽ một trăm phần trăm, căn bản không cần người lau nhà đã sạch sẽ như gương.
Hoắc Anh Tuấn đi tới đi lui trong biệt thự lớn, dì nhân viên quét dọn cũng nơm nớm lo sợ đi theo không nhanh không chậm sau lưng anh, sợ Tổng giám đốc từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc nhà không hài lòng chuyện gì đó rồi không vui, sa thải bài Cả một ngày trôi qua, Hoắc Anh Tuấn không làm nổi một việc hẳn hoi, nhưng cơ thể lại mệt mỏi quá sức. Anh chỉ lau đồ trang trí, sắp xếp lại đồ chơi được bày biện trong nhà, cũng không biết tại sao lại có thể làm say sưa ngon lành như vậy nữa, vừa làm vừa thở hổn hển.
Mãi cho đến bốn giờ chiều, Hoắc Anh Tuấn mới hiểu ra †âm trạng khó chịu này của mình là đang “trông mòn con mắt”.
Đường Hoa Nguyệt và con vừa đi, anh tựa như một cái xác không hồn, làm gì cũng không còn đủ sức lực, dường như chuyện duy nhất có thể làm trong ngày là hóa thành một “hòn vọng thê”, mắt nhìn kim đồng hồ di chuyển chằm chảm, dùng đầu ngón tay đếm xem còn bao lâu nữa mình mới được gặp bọn họ.
Hoắc Anh Tuấn không khỏi nhớ tới mấy năm trước khi Đường Hoa Nguyệt vừa mới tới nhà họ Hoắc, lúc đó anh khốn nạn như vậy, cô thì bị bệnh nặng, không biết làm sao cô có thể chịu đựng những ngày chờ đợi dằng dặc dài vô tận.
Ngực cứng lại, Hoắc Anh Tuấn nhớ tới những chuyện cũ năm xưa, trái tim như bị rơi xuống thật mạnh, giống như là đang cười nhạo anh đáng đời, tự làm tự chịu.
Hoắc Anh Tuấn thở sâu, dứt khoát đi tìm dì bảo mẫu nói chuyện để dời lực chú ý, muốn từ những câu từ chắp vá trong miệng bà để xem Đường Hoa Nguyệt là người như thế nào khi ở bên cạnh anh và bên cạnh con.
Hai người ngồi ở trên ghế sô pha cạnh cửa sổ phòng khách, bảo đảm có thể nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt lái xe tiến vào trước.
Bảo mẫu nói, bình thường Đường Hoa Nguyệt khoảng bảy giờ đã về, nhưng lúc này đã bảy giờ rưỡi, đồ ăn đã ở trong nồi trong phòng bếp nhưng trong vườn vẫn không có động tĩnh.
Hoắc Anh Tuấn ngồi không yên, cầm lấy cái áo choàng dài muốn đi bộ ra cổng chính của biệt thự. Bên ngoài đã có mưa nhỏ, anh không nhớ buổi sáng khi đi Đường Hoa Nguyệt có mang theo dù không.
Nhưng Hoäc Anh Tuấn vừa đẩy cổng lớn biệt thự ra thì đã nhìn thấy ở lối đi nhỏ đằng xa có hai ánh đèn chiếu tới, tiếng động cơ quen thuộc vang lên, là chiếc Porsche của Đường Hoa Nguyệt đang chậm r: vào.
Hoắc Anh Tuấn cong khóe miệng, chưa kịp thay giày đã bung dù chuẩn bị phóng ra cửa.
Anh trơ mắt nhìn xe của Đường Hoa Nguyệt xe dừng ở biệt thự đối diện, một giây sau đó, anh nhìn thấy người xuống xe trước, nụ cười và bước chân đông cứng ngay tại chỗ.
Chỉ thấy người đàn ông mặc chiếc áo da dê màu xanh thẫm với chiếc gọng kính nhẹ nhàng nằm gọn trên sống mũi.
Anh ta dùng bàn tay mảnh khảnh đẩy cửa xe rồi cầm lấy chiếc dù màu đen trên tay bật lên sau đó đi vòng qua đầu xe đến ghế lái phụ. Anh ta hơi nghiêng người làm chiếc dù hoàn toàn che khuất người đang bước xuống xe.