*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian quay ngược lại mười phút trước.
Hoäc Anh Tuấn gần như thức cả đêm. Anh đã
bận rộn với công việc trong ba đêm liên tục, đem
bản thân mình coi như sắt thép. La Cơ Vị Y đang
tập trung điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết
của Đường Uyển Dư cũng vì bị thư ký Dư gọi điện
mà quay về, chỉ là cả hai chỉ biết đưa mắt nhìn
nhau, chẳng ai dám ngăn cản Hoắc Anh Tuấn.
Kéo dài như vậy đến tận trưa, khi mới họp
được nửa buổi thì điện thoại của Anh Tuấn đột
nhiên vang lên. Vì vậy, rất nhiêu người đêu theo
bản năng mà nhìn chằm chằm vào người đang
ngôi ở vị trí điêu hành. Chỉ thấy người đàn ông
ngồi ở vị trí điều hành đó nhướng mày, liếc nhìn
tên người gọi, trầm giọng nói:
“Mọi người nghỉ ngơi một lát đi!”
Sau đó anh đứng dậy câm lấy chiếc điện
thoại của mình rồi đi vào gian phòng phía bên
trong phòng họp. Mọi người đều đưa mắt nhìn
nhau nhưng cũng không ai dám nói gì.
Bên trong phòng.
Hoắc Anh Tuấn nhấn nút nhận cuộc gọi, còn
chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy ông Đường sốt
sắng hỏi:
“Tuấn à, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, khi
nào thì con tới vậy?”
Hoắc Anh Tuấn cau mày không phản ứng lại,
đã nghe thấy bố Đường nói tiếp:
“Đừng lo lắng, bố và dì của con đều đã giữ bí
mật cho con thật tốt. Hôm nay con hãy cứ mạnh
dạn mà cầu hôn Hoa Nguyệt đi. Đúng rồi, cầu hôn
còn cần chuẩn bị cái gì nữa không, bố sẽ thay con
chuẩn bị, hoặc là người phối hợp cùng chẳng
hạn?”
Cầu hôn?
Con ngươi sâu như biển của Hoắc Anh Tuấn
co rút một mạnh mẽ, các khớp xương rõ ràng của
ngón tay bỗng chốc nắm chặt lại. Anh đã quên
mất rằng, từ rất lâu rất lâu trước đây, anh với
người nhà họ Đường đã cùng nhau sắp đặt
chuyện cầu hôn Đường Hoa Nguyệt. Thế nhưng
cũng vào chính ngày hôm đó, anh lái xe va phải
người ta, tai nạn xảy ra, cầu hôn không thành mà
bi kịch lại bắt đầu đến...
Bố Đường không nghe thấy Hoắc Anh Tuấn
đáp lại, nghi ngờ gọi lớn:
“Anh Tuấn, Anh Tuấn, con có nghe thấy
không?”
Quá khứ bị khơi gọi lại, Hoäc Anh Tuấn cố
gắng kìm nén cảm xúc không ngừng tuôn ra từ
trong lông ngực, đáp:
“Con đây.”
Anh nghe ra giọng điệu của bố Đường có cái
gì đó không đúng, ánh mắt nặng trĩu, trong lòng
bất an, nói:
“Bố ở nhà đợi con, con sẽ lập tức qua đó
ngày.”
Ông Đường nghe tiếng đáp lại thì vui mừng
khôn xiết, nói:
“Thằng nhóc ngốc, con nhớ đừng để cho Hoa
Nguyệt biết đấy, như vậy mới tính là bất ngờ.”
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt trước sự hướng dẫn
tỉ mỉ như vậy, như thể anh đã quay trở lại cái ngày
trước khi xảy ra tai nạn. Nghĩ đến đoạn thời gian
trước khi ông Đường lâm vào tình cảnh lần lượt
- ---------------------------