Cô nghĩ một lát, lại lấy trong tủ rượu ra một bình rượu ngon đã cất giữ lâu ngày, trở về phòng mở ra, muốn lén uống một chút như một con mèo ăn vụng không có ai phát hiện. Đã lâu rồi cô không uống rượu, trước đó uống vài ly nhưng vẫn cảm thấy có chút chưa hết hứng.
Cứ như vậy, cô ngủ thiếp đi ở trong bồn tắm, nếu Hoắc Anh Tuấn không xông vào, có khi cô sẽ nằm một đêm ở trong bồn tắm, sau đó cơ thể nhăn nheo đau đớn.
Trong ly rượu trên thành bồn tắm còn một chút rượu vang sót lại, chiếu vào khuôn mặt đỏ bừng vì bị hun nóng của Đường Hoa Nguyệt, Hoắc Anh Tuấn thấy thế thì nhìn chằm chằm.
Đường Hoa Nguyệt bị hành động của Hoắc Anh Tuấn làm cho bừng tỉnh, bởi vì cồn làm choáng váng đầu óc nên chưa kịp nhớ ra trạng thái lúc này của mình, ánh mắt hơi mơ màng, hỏi: “Gì đó… Anh tìm tôi à?”
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy, đáng ra mình tránh nhìn, xoay người sang chỗ khác, hoặc là dứt khoát lui từ trong phòng tắm ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhưng hiện thực lại là anh không thể động đậy nổi, ánh mắt nóng tới cực điểm chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm tứ chi ẩn hiện dưới ánh nước của Đường Hoa Nguyệt, làn da trắng hơn tuyết bị cánh hoa hồng đỏ che lấp, dính vào người, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu đốt máu thịt Hoắc Anh Tuấn.
Tia lý trí cuối cùng nói cho anh biết, đi lên phía trước, hoặc lùi về sau chỉ là một bước chân, nhưng sẽ làm cho kết cục giữa anh và người phụ nữ mà anh khao khát đã lâu trước mắt đi theo hai hướng hoàn toàn khác biệt.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn nghĩ đi nghĩ lại kí càng vẫn không muốn đợi thêm, không muốn nhịn nữa.
Nhiều lúc, không phải giữa người và người ở chung cần một ít hormone và chất kích thích sao?
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy lúc này là vừa đúng.
Đường Hoa Nguyệt lắc lắc đầu, rốt cuộc đã hiểu ra mình và Hoắc Anh Tuấn lúc này đang ở chỗ nào, nhưng không biết là bởi vì quá say hay là bị ánh mắt quá mức rõ ràng của người đàn ông mê hoặc, cô nghiêng đầu một chút, cũng không bảo Hoắc Anh Tuấn cút ra ngoài, mà là trực tiếp đứng dậy từ trong nước, vươn cánh tay dài ra, lấy áo choàng tắm ở một bên khoác lên người.
Có lẽ là một giây, cũng có lẽ là hai giây, Hoắc Anh Tuấn ngừng thở, giống như là đang nhìn cảnh tượng tươi đẹp nhất trên đời này.
Dưới tình huống mà chính anh cũng không làm chủ được, Hoắc Anh Tuấn bước từng bước về phía trước, chậm rãi tới gần Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt cảm nhận được luồng áp lực trước người mình, cô giơ tay muốn đẩy anh ra, nhưng vì đã ngâm ở trong nước quá lâu nên dường như đã mất hết sức lực, bàn †ay đặt ở trên lồng ngực Hoắc Anh Tuấn lại lộ ra vẻ vừa muốn mời chào vừa muốn từ chối, ngữ điệu của cô cũng lười lười: “Anh làm gì thế…?”
Ngọn lửa đó thiêu đốt khắp người Hoắc Anh Tuấn, nhưng anh vẫn còn đang cố gắng chịu đựng, anh sợ sự vội vã của mình sẽ làm cho Đường Hoa Nguyệt bị thương.
Hoắc Anh Tuấn áp sát quá gần, nhiệt độ cơ thể nóng rực trên người làm cho Đường Hoa Nguyệt cũng có chút mơ hồ, cô trượt chân, ngã ngửa ra sau.
Hoắc Anh Tuấn bất giác vươn tay ra ôm eo của cô, sợ cô đụng đầu, trong chớp mắt hai người ngã xuống, Hoắc Anh Tuấn thậm chí còn cố gắng thay đổi hướng của cơ thể để mình đệm ở dưới đất.
Sau đó “phịch” một tiếng, hai cơ thể dính sát vào nhau cùng ngã vào trong bồn tắm lớn.
Mặt Đường Hoa Nguyệt bị bọt nước văng vào thì bất giác nhắm mắt lại, mấy giọt giọt nước vương ở trên lông mi dày dài đen nhánh của cô. Cô chớp mắt một cái, chúng nhỏ xuống giữa bờ môi mỏng của người đàn ông đang gần trong gang tấc với cô, nhưng không chui vào khóe miệng.
Nhịp tim của Hoắc Anh Tuấn sắp bùng nổ, hai cánh tay của anh giữ nguyên, đỡ ở sau lưng Đường Hoa Nguyệt, giờ phút này hai người ngâm ở trong nước. Chiếc áo choàng tắm dính nước trở nên mỏng như cánh ve, truyền hết nhiệt độ cơ thể của người phụ nữ sang lòng bàn tay của anh.