*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Uyển Nhan thấy cảm xúc của Hoắc Cao
Lãng đã không thể khống chế nổi, khẽ mỉm cười
một cái, sau đó dùng vẻ mặt câu xin nói: "Cao
Lãng, Cao Lãng! Không nên kích động! Tôi không
có chuyện gì đâu!"
Hai tay của Hoắc Cao Lãng vẫn còn run rẩy,
nài nỉ nói: “Uyển Nhan, đến cùng là cô bị làm sao
vậy, đau ở chỗ nào sao? Cho tôi nhìn một chút có
được không, xin cô đấy... Nhìn cô thành ra như
này, tôi cảm thấy mình thật khó chịu, tôi cũng
cảm thấy đau đớn..."
Từ Uyển Nhan khó xử nói: "Được rồi, Cao
Lãng... Nhưng cậu phải đồng ý với tôi, không cho
phép tức giận, được không?”
Thấy Hoắc Cao Lãng gật đầu, Từ Uyển Nhan
cuối cùng cũng kéo quần áo trên vai mình xuống,
chỉ thấy bên trái xương quai xanh của cô ta được
quấn băng gạc thật kỹ, những máu đỏ thẫm từ
trong thấm ra ngoài vẫn có thể thấy rõ ràng.
Hoặc Cao Lãng chỉ nhìn một chút, thì hô hấp
bắt đầu trở nên dôn dập, âm thanh cũng biến
thành nghẹn ngào không chịu nổi, thậm chí mang
theo vài tia thê lương: "Ai... Đến cùng là ai dám
làm cô bị thương?”
Tim cậu ấy đau đớn kéo quần áo Từ Uyển
Nhan lên: "Tại sao có thể như vậy chứ... Cô có
đau không? Nhất định rất đau rồi..." Nói xong,
Hoáắc Cao Lãng đột nhiên nâng tay phải lên, mạnh
mẽ che ngực trái của mình, giỗng chỗ bị thương
của Từ Uyển Nhan, thật giống như một đao kia
cũng đâm vào da thịt của cậu ấy vậy.
"Uyến Nhan, tôi cũng thấy đau đớn." Hoắc Cao
Lãng thống khổ ôm chặt lấy lồng ngực của mình,
nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Vì sao mà cô lại bị thương? Tại sao người bị
thương không phải tôi... Tôi tình nguyện chết đi,
cũng không muốn để cho cô phải chịu một chút
tổn thương nào... Cô bị thương, tôi cũng không
muốn sống, cô có biết không?"
Vết thương của Từ Uyển Nhan đã sớm khép
lại được bảy tám phần, vết đỏ trên băng gạt này,
là do cô ta trước khi đến đã cố ý tạo ra, nhưng
Hoáắc Cao Lãng lại bị chuyện này làm cho lòng
như đao cắt. Cảnh này, vừa giả tạo vừa là tình
cảm thương xót.
Tạ Quốc Nhật dựa ở trên tường, khuôn mặt
bình tĩnh chúng kiến tất cả, bàn tay xuôi ở bên
người đã nắm chặt thành quyền tạo thành hình
lõm như trăng lưỡi liềm.
Từ Uyển Nhan đã đạt được mục đích, cũng
lười diễn tiếp với Hoắc Cao Lãng, nên bắt đầu an
ủi qua loa: "Được rồi, tôi cũng không có chuyện gì,
hai ngày nữa sẽ tốt hơn, cậu cũng không cần phải
khổ sở đâu, ngoan”
Nhưng lúc này Hoắc Cao Lãng cái gì cũng
nghe không lọt, cậu ấy đắm chìm trong thống khổ
đang dâng lên trong người mà không thể kiêm
chế được, hô hấp giống như tổn thương đẫm máu
đau đớn, cảm giác sắp bộc phát.
Tạ Quốc Nhật cũng nhìn đủ rồi, anh ta bước
lên hai bước mạnh mẽ kéo Hoäc Cao Lãng đang
run lẩy giam cầm vào trong ngực của mình, đối ở
bên cạnh Từ Uyển Nhan lạnh giọng nói: "Vì để
tránh cho việc tiếp tục ảnh hưởng đến cảm xúc
của bệnh nhân, mời cô ra ngoài!"
Từ Uyển Nhan yên lặng liếc mắt, thản nhiên
rời đi, tâm trạng cực kì tốt, chỉ cần cô ta xác nhận
- ---------------------------