*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hoa Nguyệt cúp điện thoại.
Không biết Từ Uyển Nhan nói đúng hay sai, cô
vẫn nên đi xem lại.
Nhưng mà, những người như Từ Uyển Nhan,
vốn dĩ không nên tỉn.
Đường Hoa Nguyệt cầm điện thoại chuẩn bị
một email hẹn giờ cho cảnh sát, sau đó phóng xe
tới địa điểm cần tới.
Đường Hoa Nguyệt bị trói lại, khi đợi cô tỉnh
lại, cũng đã gần tối rồi.
Cô mở mắt ra thì phát hiện mình bị trói vào
cột nhà, khắp nơi đều là đồ bỏ đi, những gì truyên
đến tai cô là tiếng bàn luận nho nhỏ cách đó
không xa.
“Cô nghĩ Hoắc Anh Tuấn sẽ dẫn ai đi? Tôi nghĩ
là bà chủ, cậu xem cô ấy rất nhanh trí, chuyện gì
cũng đều sắp xếp ổn thỏa, Hoắc Anh Tuấn nhất
định sẽ dẫn cô ấy đi cùng”
“Tôi nghĩ có thể là dẫn Đường Hoa Nguyệt, có
thể cậu không biết, trước khi Hoắc Anh Tuấn xảy
ra chuyện, Đường Hoa Nguyệt chính là sinh mạng
của anh ta, dù sao người nào anh ta không chọn
cũng sẽ phải chết, tôi cảm thấy anh ta không nỡ
để Đường Hoa Nguyệt chết, đại ca, hay là chúng
ta cá cược...”
Đường Hoa Nguyệt lần theo giọng nói, chỉ
nhìn thấy một người đàn ông bụng bự và một
người tóc đuôi sam nói chuyện, thảo luận không
kiêng nể gì về canh bạc này.
Đường Hoa Nguyệt biết mình bị bắt cóc, cả
người nóng bừng, cô lấy tay xoa bóp dây trói, cố
gắng lợi dụng sự bất cẩn của hai người họ để trốn
thoát.
Nhưng một giọng nói khác đột nhiên vang lên
bên cạnh cô, vừa dữ dội vừa quen thuộc.
"Sốt cao 40 độ mà còn phải đấu tranh khí lực,
Đường Hoa Nguyệt, tôi đã đánh giá thấp cô rồi:
Cuộc nói chuyện của hai người đột ngột dừng
lại, bọn họ đứng dậy đi vê phía Đường Hoa
Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt nhìn nghiêng, Từ Uyển
Nhan cũng bị trói vào cột, chỉ cách cô một mét
không xa.
Cô hiểu ra rằng: “Cô căn bản không hề biết
anh trai tôi ở đâu, chỉ cố tình nói dối để dụ tôi tới
đây, xem ra sông cạn núi mòn, thậm chí những
việc như bắt cóc cũng dám làm”
Từ Uyển Nhan mỉm cười lạnh lùng: "quả nhiên
là người cùng nhau lớn lên, cô thật sự hiểu tôi.
Vậy cô đoán xem, tiếp theo tôi sẽ làm cái gì?”
Đường Hoa Nguyệt lông mày tràn đầy oán
hận căm ghét: “Ai biết loại xấu xa kinh tởm như cô
sẽ làm gì tiếp theo chứ...”
Vẫn chưa kịp nói xong, mặt của Đường Hoa
Nguyệt lập tức bị tát hai cái.
Người đàn ông bụng bự phũ phàng nói: “Chết
đến nơi rôi, vẫn còn cứng mồm như vậy”
Từ Uyển Nhan bất mãn: "Ai bảo anh động tay
động chân, đánh cô ấy một cách đáng thương
như vậy, đợi Hoắc Anh Tuấn đến sẽ trực tiếp đưa
cô ấy đi đúng không?”
Người đàn ông bụng bự cười xòa, người đàn
ông tóc đuôi sam bôi một chút bột trắng trên
tường lên mặt của Đường Hoa Nguyệt để che đi
vết thương: "Đừng nói nữa, da mặt người phụ nữ
- ---------------------------